Khương Chi nằm bò trên giường, nhìn khuôn mặt tuấn tú và tinh thần sáng láng của Thi Liên Chu, trong lòng có chút oán giận, đồng thời nảy ra nghi ngờ với câu nói của người xưa: Chỉ có bò cày kiệt sức, không có ruộng bị cày hỏng.
Cô cảm thấy bản thân mình bị lừa.
Đợi đến khi hai người mặc quần áo xong xuống dưới tần, Ôn Hoa Anh mỉm cười tiến lên, kéo tay Khương Chi, khuôn mặt không giấu được sự quan tâm nói: “Ngủ ngon không? Có đói bụng không?”
Khương Chi không biết nên nói gì, cô thực sự không đối xử lạnh lùng được với bà cụ trước mặt này.
Cô cười khẽ nói: “Cảm ơn dì đã quan tâm, con ngủ rất ngon, nhưng đúng là con cũng cảm thấy hơi đói.”
“Ôi chao! Còn gọi dì gì nữa? Gọi mẹ, biết không? Gọi mẹ đi!” Ôn Hoa Anh giả vờ không vui nhìn Khương Chi, nắm chặt lấy cổ tay cô, vẻ mặt tràn đầy mong đợi.
Mí mắt Khương Chi giật giật, cô coi như đã biết, sự không biết xấu hổ của Thi Liên Chu không phải là bẩm sinh, mà là gen ở đâu rồi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT