Thi Ninh Chu cũng cúi đầu nhìn mấy đứa bé rất có nét giống Thi Liên Chu thì trong lòng vô cùng cảm khái, người so với người vẫn khiến người ta tức chết. Nhiều năm nay, bản thân anh ấy cũng chỉ có một đứa con gái là Thi Nam Châu, thế mà Thi Liên Chu còn chưa kết hôn đã trở thành người có con nhiều nhất nhà họ Thi rồi.
Tiểu Ngự có trí nhớ rất tốt, nhóc con đã nhận ra Thi Ninh Chu, vì vậy mà lập tức không kìm nén bản chất xấu xa của mình nữa: “Bác hai? Cháu nhớ lần trước bác đã nói sẽ chuẩn bị quà tặng cho chúng cháu nếu gặp lại, đúng không Tiểu Diệu, Tiểu Qua, anh không nhớ nhầm chứ?”
Tiểu Qua vội vàng gật đầu: “Anh cả không nhầm đâu, em cũng nhớ.”
Ngược lại là Tiểu Diệu, cậu bé chỉ mím môi không nói chuyện, bàn tay nhỏ vẫn nắm góc áo của Khương Chi mà im lặng.
Mí mắt Thi Ninh Chu hơi co rút, trong lòng thầm mắng “sơ xuất quá”, thế mà anh ấy đã hoàn toàn quên mất chuyện lần trước.
Tiểu Ngự nhìn ngó xung quanh một vòng, sau đó hai tay khoanh lại trước ngực nhỏ, khuôn mặt đầy vẻ không hài lòng: “Cháu biết ngay mà, từ trước đến nay, người lớn chỉ toàn nói mà không giữ lời gì cả, đã nói sẽ tặng quà nhưng lần này cũng không có rồi. Hứ!”
Thi Ninh Chu ngồi ở vị trí cao, bây giờ nghe thấy đứa nhỏ đang châm chọc mình, mà Khương Chi đứng cạnh đó còn im lặng dò xét anh ấy, trong chớp mắt gương mặt Thi Ninh Chu đã đỏ rần, anh ấy ngượng ngùng cười nói: “Bác hai muốn tự mình đưa các cháu đến cung tiêu xã, bác đã nói sẽ tặng quà thì chắc chắn sẽ không nuốt lời.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT