Khương Chi cười khẽ, lấy giấy bút ra, viết xuống ba chữ “Khương Nam Ngự”.
Hổ Tử vừa nhìn, cảm thấy chữ phức tạp như vậy lại rất oai phong, miễn cưỡng nói: “Được, được rồi.”
Nhưng nhìn ánh mắt vui vẻ của cậu bé, trông thế nào cũng không có vẻ gì là miễn cưỡng.
“Khương Nam Ngự, Khương Nam Diệu, Khương Nam Qua, vậy anh hai tên là gì?” Tiểu Qua bẻ đầu ngón tay đếm đếm, miệng cười toe toét, chỉ Cẩu Tử đang nhìn thẳng vào Khương Chi.
Tuy rằng Cẩu Tử không nói chuyện, nhưng bất kể là ai cũng nhìn ra sự mong đợi trong ánh mắt của cậu bé.
Khương Chi hơi kinh ngạc, cũng không biết có phải là ảo giác hay không, cứ luôn cảm thấy sau khi đoàn tụ với mấy anh em, cảm xúc của Cẩu Tử phong phú hơn, không giống con rối như ở Cảng Thành, đây có lẽ là sức mạnh của tình thân đúng không.
“Khương Nam Tông, nghe có hay không?” Cô vừa nói, vừa đặt bút viết tên này xuống.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play