Nếu Hoắc Cẩm Thịnh không có ý định này thì coi như cô ác ý phỏng đoán tấm lòng người khác đi, nhưng cô cũng không muốn đánh cuộc khả năng có thể xảy ra kia.
Nhưng nếu cậu ta có tâm tư đó thì sao? Cho dù cậu ta không có thì những người còn lại trong nhà họ Hoắc thì sao?
Cô không bao giờ bận tâm đến việc suy đoán người khác với ác ý lớn nhất, chứ đừng nói đến việc đánh cược vào khả năng có thể xảy ra kia.
Thay vì đợi nhà họ Hoắc dùng thủ đoạn với nhà họ Thi, chi bằng bản thân nói toạc ra trước, gậy ông đập lưng ông, bây giờ vô số người đã nhìn thấy cô từ chối món quà của nhà họ Hoắc, nhà họ Hoắc còn muốn bịt miệng mọi người như thế nào nữa?
Thi Liên Chu nghe Khương Chi nói giống như đang nghe một chuyện buồn cười.
Anh khẽ nhếch môi mỏng, trầm giọng nói, nhưng trong giọng điệu lại hơi giễu cợt: “Tẩy gì chứ? Đến lúc đó anh rời khỏi nhà họ Thi, dẫn theo em và mang theo số vàng này đi du sơn ngoại thủy, không phải rất tuyệt vời hay sao?”
Nguy Di nghe xong, anh ta ngạc nhiên há hốc mồm, lập tức ôm quyền nói với Thi Liên Chu: “Cậu là tấm gương cho thế hệ chúng tôi noi theo.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT