Khương Đức Hải ra hiệu cho Điền Hoán Mai, người sau cũng hiểu ý, bà ấy vội kéo tay Khương Đào Hoa và chồng cô ta ra ngoài, vừa đi còn vừa nói: “Cháu gái à, cháu từ từ nói chuyện với mẹ mình, khuyên bà ấy, đừng chọc giận bà ấy.”
Vừa dứt lời, trong phòng cũng chỉ còn lại Khương Chi, Tiểu Diệu và Tiểu Qua.
Tiểu Diệu đứng sát chân Khương Chi, nắm chặt tay của Khương Chi mà không nhúc nhích. Còn Tiểu Qua thì gãi cái ót của mình, sau đó mới chậm chạp đi đến cạnh giường, nghiêng đầu nhìn Bạch Hương Chi một lúc, nhỏ giọng nói: “Bà ngoại, bà không sao chứ? Bà có đau không ạ?”
Nghe cậu bé hỏi, Bạch Hương Chi lại không kìm được nước mắt.
Bà ta chỉ cảm thấy trước đây mình bị mỡ heo làm đầu u mê nên mới nghe theo lời Khương Tả Phong mà đuổi con gái và cháu ngoại ra ngoài? Đứa nhỏ ngoan biết bao!
Bà ta vội vươn cánh tay ra, dùng ống tay áo dụi mắt, lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Bà ngoại không sao? Không có việc gì.”
Bạch Hương Chi im lặng một lúc, sau đó lại nhìn Tiểu Diệu đang đứng cạnh Khương Chi, chần chờ một lúc, nói: “Đây là lão tam sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT