Vừa nói xong, Hổ Tử kinh ngạc mở to miệng.
Thi Liên Chu liếc mắt nhìn cậu bé một cái, lùi về sau mấy bước, giọng nói lạnh lùng mang theo chút chê bai nói: “Nước dãi sắp chảy ra rồi kìa.”
Hổ Tử ‘sụt sịt’ một tiếng, giơ tay dùng ống tay áo bám đầy bụi đất của mình lau khóe miệng, dáng vẻ thô lỗ đó của cậu bé khiến Thi Liên Chu khó chịu cau mày, anh thật sự không thể chịu đựng được dáng vẻ thằng nhóc này dùng khuôn mặt của anh để làm ra động tác như vậy.
Hổ Tử đột nhiên nhìn về phía Khương Chi, sau đó chỉ chỉ vào Thi Liên Chu, ngạc nhiên nói: “Ba con à? Thật sự là ba con sao? Không phải ông ta không cần chúng ta sao? Người dân trong thôn đều nói ông ta không cần mẹ, cho nên cũng không cần bọn con.”
Thi Liên Chu cũng nhìn về phía Khương Chi, xem cô sẽ giải thích chuyện này như thế nào.
Tuy nhiên, Khương Chi còn chưa kịp nói gì, Hổ Tử đã có chút bối rối nói: “Chú này thật sự là ba con à? Con có thể không cần chú ấy được không? Con muốn để mẹ kết hôn với lão Cận, sau này chúng ta cùng nhau ở lại huyện Thấm, ông ấy vẫn sẽ là ba con, như vậy thì tốt biết bao?”
Sắc mặt của Thi Liên Chu lập tức tối sầm lại.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT