Nói vậy nhưng Châu Phương nhớ lại lúc chạy trốn cùng Mộng Mộng, khi bà ta ngã, cô ta không quay lại giúp. Bà ta dần trở nên áy náy, lời nói cũng mất đi sức mạnh.
Dù vậy, nhiều năm thiên vị đã khiến bà ta vô thức bảo vệ con gái. Bà ta nghĩ rằng con gái mình không thể sai, nếu có sai thì cũng là lỗi của người khác.
"Ôi, Mộng Mộng tội nghiệp của mẹ!" Châu Phương khóc lóc.
"Đưa tôi khẩu súng." Cảnh Chiêu đột nhiên nói với Trình Hữu.
Dù không hiểu cô định làm gì, Trình Hữu vẫn lặng lẽ lấy súng từ kho không gian đưa cô.
Cảnh Chiêu trao súng cho Châu Phương, lạnh lùng nói: “Nếu không thể xa cô ta, thì bà hãy đi tìm cô ta đi.”
Tiếng khóc nức nở của Châu Phương đột nhiên dừng lại, bà ta ngỡ ngàng nhìn khẩu súng trong tay, muốn hỏi điều gì đó, nhưng Cảnh Chiêu chỉ liếc nhìn bà ta một cái rồi quay lưng đi.
“Chúng ta đi thôi, không cần quan tâm đến bà ta.”
Một người mẹ thiên vị như vậy thật khiến người ta lạnh lòng.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play