Dì Tần đang bưng món ăn ra, thấy Trình Hữu nếm nước yến, trong lòng chợt thót lại, vội vàng đến định mang bát yến đi, nhưng bị Trình Hữu tránh.
Trình Hữu đặt bát yến táo đỏ xuống bàn, không nhìn dì Tần, chỉ nghiêm giọng nói: “Dì Tần, chuyện này tôi không muốn có lần thứ hai, nếu có, tôi sẽ nói với anh cả, dì dọn ra ngoài mà sống!”
Dì Tần không ngờ Trình Hữu lại nói với mình như vậy. Bà ta nghĩ mình là người chăm sóc nhà họ Trình nhiều năm, dù cậu hai phát hiện, cùng lắm chỉ trách móc một câu, không ngờ anh lại nói nặng như vậy.
Dọn ra ngoài? Dọn đi đâu? Về chen chúc trong căn phòng hơn hai mươi mét vuông với cả gia đình, tắm rửa vệ sinh đều phải ra ngoài, ăn uống chỉ đủ no, hoàn toàn khác với cuộc sống có thịt và trái cây hiện tại.
Chỉ nghĩ thôi dì Tần đã thấy lo sợ, lập tức cúi đầu xin lỗi Trình Hữu, nói mình nhất thời hồ đồ.
Trình Hữu quay đầu nhìn bà ta, nói: “Không phải xin lỗi tôi.”
Dì Tần chỉ có thể vội vàng xin lỗi Cảnh Chiêu, “Xin lỗi cô Chiêu, đều là lỗi của tôi, là tôi nhỏ nhen, mong cô tha thứ cho tôi.”
Cảnh Chiêu liếc nhìn bà ta, mỉm cười nói: “Không sao đâu dì Tần, tôi biết dì chăm sóc A Hữu lớn lên, như nửa người mẹ của anh ấy. Tôi lớn hơn A Hữu vài tuổi, dì không hài lòng về tôi tôi cũng hiểu, tôi không trách dì.”
Nghe lời Cảnh Chiêu nói, dì Tần càng thêm hổ thẹn. Bà ta làm việc ở nhà họ Trình hơn hai mươi năm, từ khi ông bà chủ mất, bà ta là người duy nhất ở nhà, cậu hai cũng do một tay bà ta chăm sóc, nên hành xử khó tránh khỏi coi mình là chủ nhà.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT