Tần Tứ cúi xuống nhìn cô, nhướng mày, còn khẽ gật đầu với cô, ý như muốn nói: “Có anh ở đây, sợ gì mà phải lo.”
Cảnh Chiêu dĩ nhiên không còn lo lắng nữa, cô ngẩng cao đầu, tự tin bước ra khỏi đồn cảnh sát.
Dù cảnh sát cảm thấy lời xin lỗi này có hơi kỳ lạ, nhưng hai người đều kiên quyết xin lỗi và bồi thường, lại không vi phạm pháp luật, nên họ đành thả người ra.
Vừa lên xe của Tần Tứ, tài xế đã đưa một túi đồ qua. Tần Tứ sắc mặt trầm xuống, mở ra, rồi lấy ra một chai thuốc sát trùng và bông tăm, ngẩng đầu nói với Cảnh Chiêu: “Cổ.”
Khi Cảnh Chiêu vừa ngước lên, Tần Tứ đã để ý thấy trên cổ cô có một vết xước do móng tay cào. Thuốc là do anh dặn người chuẩn bị sẵn từ trước, sau khi nghe tin cô đánh nhau.
Nhìn thấy những thứ trong tay anh, Cảnh Chiêu theo phản xạ chạm lên cổ mình. Cô không nhìn thấy vết thương, nhưng cảm giác có một chỗ hơi đau rát.
“Vết thương to lắm à? Sao lại phải dùng thuốc sát trùng?” Tuy miệng nói vậy, nhưng cô vẫn nghiêng cổ về phía anh.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play