Chưa dừng ở đó, tài xế kinh hãi phát hiện ra xe của họ bị chặn bởi bốn, năm chiếc xe sang khác. Một chiếc xe phía trước còn ngang nhiên bấm còi, gào lên: “Người trong xe, các người đã bị bao vây, lập tức dừng xe lại.”
Tài xế buộc phải phanh gấp. Cảnh Chiêu ngồi ở ghế sau ngơ ngác nhìn người đàn ông đeo kính râm màu trà bước xuống từ chiếc xe sang phía trước.
Không phải Tần Tứ, đồ chó má đó thì còn là ai nữa.
Anh chầm chậm bước đến trước cửa xe của Cảnh Chiêu, cửa sổ hạ xuống, Tần Tứ tháo kính ra, nhìn cô chằm chằm rồi nói: “Không được ngủ bên ngoài, theo tôi về nhà.”
Cảnh Chiêu: ... Mẹ nó, về nhà thì về, anh còn bày đặt diễn cảnh bắt cóc làm gì nữa?
Cảnh Chiêu với vẻ mặt như không còn thiết sống, theo Tần Tứ trở về Đế Uyển. Thực ra, cô có dám phản kháng, nhưng La Ngọc thì không. La Ngọc nói vì sự nghiệp của chồng, đành phải nhẫn tâm tiễn Cảnh Chiêu ra đi.
Nhục nhã! Thật quá nhục nhã! Dù Tần Tứ có lái xe sang, Cảnh Chiêu vẫn cảm thấy vô cùng mất mặt, nghĩ xem còn điều gì mà đồ chó má này không làm ra nổi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT