Em bé lớn rất nhanh. Dù Cảnh Chiêu có thời gian chăm sóc con, nhưng ngoài Diệp Hàm, gia đình còn thuê một bảo mẫu chuyên chăm sóc trẻ.
Cảnh Chiêu chỉ cần mỗi ngày cho con bú sữa mẹ, sau đó chơi đùa với con một chút, thời gian còn lại cô hoàn toàn có thể thảnh thơi làm việc riêng của mình.
Việc hồi phục cơ thể là cần thiết, dù sau khi sinh cô trông không khác trước là bao, chỉ là khuôn mặt tròn trịa hơn một chút, dáng người cũng đầy đặn hơn, nhưng sự tiêu hao bên trong chỉ có bản thân cô mới hiểu. Lưng mỏi, chân yếu, tất cả đều cần được chăm sóc cẩn thận.
May mắn là Cảnh Chiêu vốn có nền tảng sức khỏe không tồi, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi suốt một tháng. Nhà có đủ người chăm con, không cần phải nói đến Diệp Hàm, Tống Bình Chi cũng hết mực yêu thương đứa cháu này, sau nhiều lần bàn bạc, lại còn hỏi ý kiến của chú hai nhà họ Tống là Tống Diễn Chi, cuối cùng mới đặt cho bé cái tên là Tống Gia Ngọc.
Dù vậy, Cảnh Chiêu vẫn quen gọi bé là Bảo Nhi, suốt ngày gọi "Bảo Nhi" thế này, "Bảo Nhi" thế kia. Chỉ khi cô gọi như vậy, bé mới cười toe toét.
Khi Tống Gia Ngọc được ba tháng, vì bố mẹ Lâm không tiện đến, Lâm Hải đã đưa Cảnh Chiêu về nhà một chuyến để cho con gặp ông bà ngoại. Nhà mới đã xây xong, nhưng bố Lâm trong lúc làm việc chẳng may bị thương ở chân, phải dưỡng vài tháng, vì vậy mẹ Lâm mới phải ở nhà chăm ông, không thể đến thành phố A thăm Cảnh Chiêu và cháu.
Giờ đây, Cảnh Chiêu đưa con về thăm, mẹ cô vui đến mức miệng không khép lại được.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play