Khi Cảnh Chiêu ngồi trong phòng ngủ mở cuộn tranh ra, Lâm Hải vừa tắm xong bước vào. Thấy Cảnh Chiêu đang ngắm tranh, anh cũng ghé lại nhìn rồi nói: “Tranh đẹp thật, bông sen này trông cũng đẹp, còn con vịt này…”
“Vịt gì chứ, đây gọi là uyên ương.” Cảnh Chiêu ngẩng lên, dở khóc dở cười nhìn anh.
Nghe vậy, Lâm Hải lại nhìn kỹ lần nữa, thật sự anh chẳng có chút khiếu nào về mảng này, không thấy uyên ương và vịt hoang khác nhau chỗ nào, nhưng uyên ương thì hơn, vì nó mang ý nghĩa tốt.
Anh cười hì hì hai tiếng rồi hỏi: “Bảo bối muốn treo ở đâu? Anh treo giúp em.”
Cảnh Chiêu ngẩng lên nhìn quanh phòng ngủ nhưng không thấy chỗ nào thích hợp để treo bức tranh, nên quyết định cất đi để giữ gìn cẩn thận, sau này có thể truyền lại cho con cháu. Cô nhờ Lâm Hải cất bức tranh vào tủ, sau đó định tiếp tục mở quà thì đột nhiên bị anh từ phía sau ôm chặt.
Hôm nay là lễ đính hôn, nên cô mặc váy đỏ, chiếc áo khoác ngoài đã được cởi ra, bên trong là chiếc váy nhung đỏ. Lúc này, khi bị anh ôm, váy dồn lên, để lộ đôi chân trắng ngần, mịn màng.
“Làm gì vậy?” Cảnh Chiêu liếc nhìn chiếc giường đỏ phía sau, ngượng ngùng nói một câu, đôi mắt dịu dàng như ngập nước.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT