Lâm Hải mím môi, ngồi lùi vào bên trong một chút, đùi anh sát lại gần cô, nói: “Người ta là người ta, còn em là em.”
Ngày hôm sau, Cảnh Chiêu quay lại trường học bình thường. Lâm Hải vốn định đi cùng cô, nhưng cô biết anh vừa mới đến thành phố A, công việc ở công ty mới vẫn còn chất đống, cần anh xử lý.
Cô cũng không muốn xa anh, nhưng lại không muốn làm chậm trễ công việc của anh. Hơn nữa, cô cũng phải trở lại trường đi học, trước đó đã xin nghỉ khá nhiều, nếu tiếp tục xin nữa thì học kỳ này coi như bỏ phí.
Được Lâm Hải an ủi cẩn thận suốt đêm, tâm trạng Cảnh Chiêu đã ổn định trở lại. Cô tin rằng kẻ xấu sẽ nhận được hình phạt xứng đáng, còn cô chỉ cần chờ đợi.
Khi về đến ký túc xá, cô nhìn thấy mọi người đều tò mò nhưng không ai dám mở miệng hỏi, sợ nói sai điều gì sẽ làm cô kích động.
Cảnh Chiêu chủ động kể qua quá trình sự việc ngày hôm qua. Vì còn phải đi học nên cô chỉ nói đại khái, nhưng sự nguy hiểm trong đó chỉ cần nghĩ qua cũng có thể cảm nhận được.
Ngu Thi Duyệt không nhịn được liền ôm lấy Cảnh Chiêu nói: “Tạ ơn trời đất, may mà cậu cảnh giác. Tôn Hưng, thằng chó đó, đáng bị trời đánh thánh vật!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play