Từ nhỏ đến lớn đều như vậy, mỗi lần cô ta và Cảnh Chiêu đứng cùng nhau, trong mắt người lớn chỉ có Cảnh Chiêu, khen cô ta chỉ là những câu nói qua loa, còn khen Cảnh Chiêu thì không ngớt lời, năm mới đi ra ngoài một chuyến, tiền mừng tuổi mà Cảnh Chiêu nhận được cũng nhiều hơn cô ta.
Chỉ cần có Cảnh Chiêu, cô ta luôn bị lu mờ, trở nên vô hình. Lâm Hân không biết bao nhiêu lần hối hận vì đã để bố mình cưới mẹ của Cảnh Chiêu.
Ngay cả bây giờ, Lâm Hân cũng không thể không quay đầu lại nhìn Cảnh Chiêu đang ngồi bên cửa sổ một lần nữa. Sau khi lên đại học, cô ta đã cố gắng hết sức để thay đổi bản thân, cuối cùng cũng thoát khỏi dáng vẻ quê mùa. Còn Cảnh Chiêu thì sao? Chỉ mặc qua loa thôi đã như một đóa hoa được nuôi dưỡng trong gia đình giàu có, lại còn có bạn trai là Lâm Hải.
Chỉ nghĩ đến Lâm Hải thôi là Lâm Hân lại nhớ đến sự hào phóng của anh. Chỉ nhờ mình đi xem Cảnh Chiêu thế nào mà anh đã chuyển cho cô ta số tiền lớn như vậy, vậy thì số tiền anh dành cho Cảnh Chiêu chắc chắn phải nhiều hơn nữa.
Ánh mắt Lâm Hân tối sầm lại, cô ta cúi đầu nhìn túi mua sắm trong tay mình, chẳng biết đang nghĩ gì.
Xe đến trạm.
Lâm Hân và bạn cô ta xuống xe trước, Cảnh Chiêu theo sau, giữ một khoảng cách với hai người.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT