Dù có chút hạn chế, nhưng trong lúc nguy cấp lại có thể cứu mạng, Đường Phong vui mừng không tả xiết. Đúng lúc cửa hàng tiện lợi sắp hết đồ ăn, hắn quyết định ra siêu thị lớn bên ngoài thu thập vật tư. Nhờ có dị hỏa, hắn nhanh chóng chiếm lĩnh được một siêu thị lớn và cứu được vài người phụ nữ.
Trước tận thế, Đường Phong vẫn độc thân, hắn dùng siêu năng lực đe dọa những người phụ nữ đó phải phục vụ mình, nếu không sẽ ném họ vào bầy thây ma. Vì muốn sống, những người phụ nữ đành nghe theo hắn.
Khi Đường Phong đang sống cuộc sống như đế vương trong siêu thị, thì bất ngờ có một người lạ xông vào.
Một chàng trai trẻ, đội mũ lưỡi trai, mặc áo hoodie đen và quần thể thao, đeo balo đen, tay cầm gậy bóng chày dính máu. Khuôn mặt sạch sẽ, đẹp trai của anh hoàn toàn đối lập với bộ dạng cả tháng chưa rửa mặt của Đường Phong.
Đường Phong ban đầu ngạc nhiên, sau đó cảnh giác, nghĩ rằng đối phương đến tranh giành địa bàn.
Không ngờ người kia cũng rất ngạc nhiên khi thấy hắn, nhưng không nói gì, lướt qua hắn và đi thẳng vào trong siêu thị.
Đường Phong đã quen làm vua làm chúa ở đây, làm sao chịu được hành động không coi ai ra gì của đối phương, lập tức nổi giận, tay phóng ra dị hỏa, muốn cho anh thấy sức mạnh của mình.
Không ngờ anh dễ dàng né được, trong chớp mắt đã đến trước mặt, bẻ ngoặt tay hắn ra sau, một cơn đau tê liệt do dòng điện truyền đến từ lòng bàn tay.
Đường Phong ngất xỉu.
Khi tỉnh dậy, người kia đã biến mất. Đường Phong tức giận xông vào siêu thị, thấy vài người phụ nữ vẫn ở đó, liền hỏi họ có thấy người đàn ông nào vào siêu thị không.
Mấy người phụ nữ sợ hãi gật đầu, nói người kia đã xuống tầng hầm.
Tầng hầm là nơi chứa kho của siêu thị, Đường Phong đã xuống xem qua, bên trong toàn là vật tư lưu trữ.
Biết người kia đã xuống tầng hầm và chưa trở lên, Đường Phong mặt mày âm u lấy ra khẩu súng mình tình cờ tìm được trên xác một thây ma khi tìm vật tư trước đó.
Đối phương cũng giống hắn, có siêu năng lực, nên hắn tuyệt đối không thể lơ là.
Đường Phong xuống tầng hầm, đi một vòng không tìm thấy người, tức giận đá lật một thùng giấy, phát hiện bên dưới thùng giấy là một lối vào hầm ngầm.
Ổ khóa của lối vào đã bị phá hủy, rất dễ đoán người vào bên trong có thể là chàng trai kia.
Người đó vào hầm ngầm làm gì? Tò mò thôi thúc, Đường Phong cũng vào theo.
Bên trong hầm ngầm tối om, Đường Phong đành quay lại tìm đèn pin.
Lúc này, tại tầng thấp nhất của hầm ngầm, khác hẳn với vẻ tối tăm u ám ở trên, phía dưới có một phòng kính, đèn trắng sáng trưng, trong phòng đặt vài ống thủy tinh cao bằng người, chứa đầy dung dịch dinh dưỡng và ngâm những vật thể xấu xí không rõ là gì. Trên các bàn thí nghiệm xung quanh đều là đủ loại dụng cụ thí nghiệm.
Một người phụ nữ mặc áo blouse trắng, tóc buộc cao đuôi ngựa đang bận rộn bên trong. Trước mặt cô là một bàn thí nghiệm trắng, trên đó có một người đàn ông trẻ tuổi đang bị trói, cởi trần. Thân hình anh cao ráo, cơ bắp rõ ràng và cân đối nhưng không quá mức. Tóc ngắn màu đen gọn gàng hơi che đi gương mặt anh tuấn.
Có điều, đôi môi mỏng đẹp đẽ của anh đang thở hổn hển. Đôi mắt phượng đỏ ngầu vì đau đớn, mồ hôi lạnh rịn trên trán, những mạch máu trên cổ căng phồng vì gắng sức.
Trình Hữu cắn chặt răng, gương mặt đầy đau khổ và giận dữ, nhìn chằm chằm vào cô gái có gương mặt thanh tú nhưng ánh mắt lại lạnh lùng vô tình trước mặt, cố nén cơn đau trong cơ thể mà từng chữ từng chữ nói: “Cảnh Chiêu, em thật sự muốn giết anh chỉ vì dị năng sao? Chẳng lẽ những lời em nói thích anh, muốn ở bên anh mãi mãi đều là lừa dối sao?”
Nghe lời anh nói, cô gái chỉ hơi nhướng mày, sau đó từ từ tháo đôi găng tay thí nghiệm, tiến gần bàn thí nghiệm.
Đầu ngón tay cô lướt nhẹ trên cơ bụng của anh như rắn, rồi nhẹ nhàng chạm vào điểm dưới bụng ba tấc. Đôi môi đỏ khẽ nhếch lên thành một đường cong quyến rũ: “Lừa anh sao? Tôi không lừa anh, thích cơ thể anh cũng là thích mà, phải không? Mỗi đêm bên anh tôi đều rất vui mà!”