Người hầu nhanh chóng mang thuốc và băng vải đến, còn có bác sĩ chuyên nghiệp tiêm cho Lan Triệt một mũi để ngăn vết thương nhiễm trùng, dù Cảnh Chiêu cũng không biết, nếu mặc kệ thì vết thương của hắn có thật sự nhiễm trùng hay không.
Khi đang băng bó vết thương, Cảnh Chiêu nhìn Lan Triệt ngoan ngoãn nằm rạp xuống đất, lòng bỗng nổi lên ý muốn đùa giỡn, cô bảo người buộc một chiếc nơ lớn trên đuôi của hắn. Hình ảnh chiếc nơ kết hợp với vẻ dữ tợn của con người rắn trông thật buồn cười.
Lan Triệt dường như cũng thấy thú vị, hắn lén nhìn chiếc nơ nhiều lần, sau đó, khi Cảnh Chiêu không để ý, hắn còn quấn đuôi lại trước mặt mình, dùng ngón tay kéo kéo chiếc nơ.
Cảnh Chiêu ngồi bên cạnh nhìn hắn, bỗng dưng vẫy tay ra hiệu: “Lại đây.”
Lan Triệt lập tức bật dậy, kéo lê chiếc đuôi đến trước mặt Cảnh Chiêu.
Đôi vai và lưng của hắn rất rộng, nhưng khi đứng trước Cảnh Chiêu, hầu hết thời gian hắn đều khom người, hai cánh tay buông thõng xuống, trông hơi giống một con bọ ngựa.
Cảnh Chiêu ngồi trên ghế, đưa tay giật giật tóc của hắn, Lan Triệt theo phản xạ cúi người thấp hơn nữa, rồi hắn thấy Cảnh Chiêu nhấc chân lên. Đuôi của hắn còn nhanh hơn cả đầu, lập tức vươn ra, phần đuôi ngay ngắn đặt dưới chân Cảnh Chiêu, trông chẳng khác nào một chiếc chân bạch tuộc chờ bị nướng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT