Kem trong tay Diệp Diệp bị lấy đi. Dù cậu bé không nỡ, nhưng vì đó là mẹ, nên cậu vẫn đưa cho cô.
"Bao nhiêu người các anh ở đây mà nghĩ gì vậy? Không biết trẻ con còn nhỏ không nên ăn kem sao? Nếu có chuyện gì thì sao đây?" Mẹ của Diệp Diệp tức giận ném cây kem vào thùng rác gần đó, ánh mắt đầy phẫn nộ nhìn về phía Chu Chu và những người xung quanh.
Chu Chu và mọi người cảm thấy thật vô lý, người phụ nữ này bị gì vậy? Giúp chị ta tìm con đã không nghe một lời cảm ơn, ngược lại còn bị mắng. Trẻ con bốn tuổi không ăn được kem? Đang đùa à? Hơn nữa họ cũng chỉ cho cậu bé ăn một ít thôi mà.
Sắc mặt của vài người đàn ông lập tức trở nên khó coi, họ không hài lòng nhìn mẹ của Diệp Diệp. Người phụ nữ đó cũng nhận ra mình vừa nói hơi quá, cảm thấy hối hận, nhưng lại bị ánh mắt giận dữ của Chu Chu và mọi người làm cho run rẩy.
Cảnh Chiêu nghe thấy thế, liền lo lắng nhìn về phía Lâm Tu. Không ngờ trẻ nhỏ không ăn được kem, cô cứ tưởng ai cũng có thể ăn. Cô đâu có ý xấu.
Lâm Tu nghiêm mặt, an ủi Cảnh Chiêu bằng cách ôm nhẹ vai cô: “Không phải lỗi của em, đừng nghe cô ta nói bậy. Ăn được mà, chỉ cần ăn ít một chút là không sao.”
Nói xong, Lâm Tu nhìn thoáng qua hai mẹ con đứng ở cửa: “Người đã tìm được rồi, không có việc gì nữa thì Chu Chu, tiễn họ ra ngoài đi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT