Vân Dực nhìn con đầu đàn một cái, đột nhiên như cảm nhận được điều gì, ánh mắt trở nên nghiêm trọng, anh đột ngột quay lại bế Cảnh Chiêu lên rồi chạy về.
Cảnh Chiêu bị lắc lư không nói được gì, đến khi anh chạy về tới căn nhà đá, Vân Dực đặt Cảnh Chiêu xuống rồi nói: “Đừng ra ngoài, để anh đi đón mấy con hổ nhỏ!”
Có chuyện gì đã xảy ra? Chẳng lẽ mấy con nhỏ gặp nguy hiểm? Cảnh Chiêu muốn hỏi, nhưng nghĩ đến việc nếu mình hỏi sẽ làm mất thời gian thì không ổn, nên chỉ có thể nhìn Vân Dực rời đi thật nhanh.
Chờ đợi một lúc trong lo lắng, Vân Dực đã mang đứa hai và đứa ba về. Cảnh Chiêu ngước lên nhìn tình trạng thảm hại của cả ba và thứ Vân Dực đang cầm trong tay, lập tức hiểu ra, “Ôi, là mật ong!”
“Chiêu Chiêu nhận ra à! Thứ này ngon lắm, mang về pha nước cho em uống.” Vân Dực đặt mật ong vừa lấy được vào trong chiếc bình đá trên bàn. Trên gương mặt đẹp trai của anh bị ong đốt nổi lên vài cái bướu to, trông có vẻ tội nghiệp.
Đứa hai và đứa ba cũng không sao, có lẽ vì được Vân Dực che chở và lớp lông mềm mại bảo vệ nên không bị ong đốt.
Đặt mấy con hổ con vào ổ, chúng mệt mỏi vì chơi nên chỉ chốc lát đã ngủ thiếp đi cạnh nhau.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play