Vân Dực mặt đầy vẻ uất ức, một người đàn ông to lớn, giờ đây trông chán nản như sắp khóc.
Cảnh Chiêu không ngờ anh lại để ý chuyện này đến vậy, cô vội vàng giải thích: “Thôi nào, em chỉ đùa với anh thôi, không có ý nói anh già đâu.”
Cảnh Chiêu nói rồi, má nhẹ nhàng áp lên ngực Vân Dực, ánh mắt dịu dàng nhìn thẳng vào anh, “Dù anh không mạnh mẽ, em cũng không chê anh đâu. Em chỉ mong anh đừng bị thương nữa, vì thấy anh bị thương, em rất đau lòng, đau đến mức như sắp chết đi được.”
Một câu nói xoa dịu mọi uất ức và lo lắng trong lòng Vân Dực, đôi mắt hổ của anh sáng lên, như viên ngọc lam đẹp đẽ và huyền bí nhất. Anh khẽ động đậy như muốn gượng dậy, nhưng Cảnh Chiêu đã nhận ra, liền ấn anh nằm xuống.
Nhưng khi cúi xuống thấy ánh mắt khao khát của ai đó, Cảnh Chiêu khựng lại, thở dài: “Đừng cử động, để em.”
Nói xong, cô từ từ cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi anh.
Vân Dực cảm thấy như trái tim mình nở hoa, anh hạnh phúc đến mức không thể tin nổi. Cô không chỉ không chê bai anh yếu kém mà còn chủ động hôn anh. Lúc này, không ai có thể hạnh phúc hơn anh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT