Không kịp suy nghĩ nhiều, Vân Dực vội vã ném con mồi đang vác trên vai xuống, lập tức mở rộng đôi cánh, lần theo mùi hương còn chưa tan biến để truy tìm dấu vết của người đồng tộc.
Cảnh Chiêu lúc này vô cùng sợ hãi. Cô đang bị một người đàn ông lạ mặt ôm chặt trong vòng tay, có thể giãy giụa nhưng lại không dám, vì bài học từ nỗ lực chống cự vừa rồi vẫn còn nhức nhối trên vai. Nơi ấy có hai lỗ sâu hoắm đang rỉ máu, bị tạo ra bởi những chiếc răng nanh sắc bén.
Máu đã chảy ra một nửa rồi ngừng lại, bên ngoài quá lạnh, đến mức máu cũng như bị đóng băng. Khi bị bắt đi, Cảnh Chiêu chỉ khoác trên mình một bộ áo ngủ mỏng bằng da thú, hoàn toàn không thể chống chọi với cái rét bên ngoài. Cô run rẩy, khuôn mặt tái nhợt đi vì lạnh.
Người đàn ông đang ôm cô trong tay lại có vẻ mặt lạnh lùng, bước đi thẳng tắp về phía trước. Cảnh Chiêu không biết anh ta định đưa cô đi đâu, nhưng nếu cứ tiếp tục như thế này, chắc chắn cô sẽ bị chết cóng.
Cô tự hỏi không biết Vân Dực đã quay lại chưa. Nếu phát hiện ra cô biến mất, anh chắc chắn sẽ đi tìm cô. Cô không thể chết được, ít nhất là phải cầm cự đến khi Vân Dực tới cứu.
Nghĩ đến đây, Cảnh Chiêu đánh giá người đàn ông đang ôm cô. Lúc vừa bắt cô đi, câu đầu tiên anh ta nói là gọi cô là "nàng", còn câu thứ hai thì khuôn mặt anh ta lại trở nên kỳ lạ, như thể dịu dàng nhưng lại pha lẫn một thứ gì đó mà cô không thể hiểu được.
Cô nhớ rằng, khi anh ta thể hiện vẻ bối rối đó, anh ta đã gọi cô là “Liên.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT