Cảnh Chiêu ngồi đó, cố gắng chịu đựng, nhưng cuối cùng cô không nhịn được mà quay sang nhìn Vân Dực đang chăm chú nướng thịt, rồi nói: “Vân Dực, em lạnh quá, anh có thể ôm em một chút không?”
Để tìm nơi trú mưa trước khi trời tối, Vân Dực đã dẫn Cảnh Chiêu đi suốt cả ngày mà không nghỉ ngơi. Nghĩ đến việc Cô chưa ăn gì cả ngày, anh cũng cảm thấy lo lắng, nên vội vàng chuẩn bị thức ăn mà quên mất rằng Cảnh Chiêu không giống anh, cô rất sợ lạnh.
Vân Dực lập tức cảm thấy hối hận, anh nhanh chóng đứng dậy, bước đến bên Cảnh Chiêu và dùng cánh tay dài của mình bế cô lên. Sau đó, anh ngồi xuống, ôm Cảnh Chiêu vào lòng.
Anh đưa tay sờ vào bàn tay và gương mặt cô, quả thật chúng đang rất lạnh. Cảm giác tội lỗi tràn ngập trong lòng, Vân Dực nắm chặt tay Cảnh Chiêu và xoa nhẹ, anh nói với vẻ mặt đầy áy náy: “Xin lỗi, Chiêu Chiêu, anh đã không chăm sóc em tốt!”
Vân Dực vốn là một thú nhân lang thang, bề ngoài là người nhưng bản chất vẫn là thú. Cuộc sống hằng ngày của anh chỉ là săn mồi và ăn sống nuốt tươi, không biết cách chăm sóc bản thân, huống chi là chăm sóc người khác.
Mãi đến khi anh gặp Cảnh Chiêu ở bộ lạc Hổ Tộc, anh mới bắt đầu học cách chăm sóc người khác, nhưng dù có cố gắng đến đâu, anh vẫn không thể tránh khỏi những sơ suất.
Nhớ lại lời Vu Y trong tộc đã nói, rằng thú nhân nữ nếu bị lạnh mà đổ bệnh thì rất dễ tử vong, Vân Dực cảm thấy lo lắng, anh không ngừng siết chặt vòng tay, ôm Cảnh Chiêu chặt hơn nữa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play