Cảnh Châu đẩy ngân phiếu sang một bên, rồi phát hiện bên dưới là những tờ khế ước điền trang, cửa tiệm, có ở Tương Liễu, cũng có ở các quận huyện khác, thậm chí có không ít ở kinh thành Lạc Dương.
Dưới đó nữa là một số trang sức, vòng tay ngọc, lá vàng lá bạc, một rương đầy, tài sản vô kể.
Cảnh Châu ngẩn người một lúc, đây là có ý gì?
Khi Thẩm Thanh Hà trở về sau buổi tập luyện, vừa vào phòng đã thấy nàng còn ngồi ngẩn ngơ trên giường, không nhịn được cười đi tới nói: “Sao thế? Ngốc nghếch rồi à.”
Cảnh Châu bị cả rương tài sản này làm cho bất ngờ, đến mức không để ý đến việc hắn gọi mình ngốc, chỉ vào rương và nhìn hắn với ánh mắt đầy thắc mắc.
Thẩm Thanh Hà liếc nhìn rương rồi bình thản nói: “Phu nhân quản lý giỏi, những thứ này cứ để lại cho phu nhân, ngày nào phu quân kinh doanh không tốt, còn phải nhờ phu nhân giúp đỡ.”
Người làm ăn, đi bên bờ sông lâu ngày, sao có thể không ướt giày. Cảnh Châu tuy chưa từng kinh doanh, nhưng cũng hiểu đạo lý này.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play