Cảnh Chiêu lo lắng không gian của Trình Hữu không đủ chỗ, hỏi anh, đối phương chỉ cười bảo cô đừng lo lắng, muốn thu gì thì thu, nên cô cũng yên tâm.
Ngoài thực phẩm còn có quần áo, dù trong không gian của Trình Hữu đã có đủ quần áo cho hai người mặc suốt bốn mùa, nhưng quần áo mà, không ai thấy nhiều bao giờ, thấy quần áo là Cảnh Chiêu không nhịn được muốn thu gom, hơn nữa giờ lấy quần áo không cần trả tiền, thật tuyệt!
Đi ngang qua quầy trang sức, những thứ được mọi người yêu thích trước tận thế, giờ trở thành đồ bỏ đi không ai thèm, dù khi thu thập vật tư cũng không ai lấy, mọi người đều nghĩ nếu có chỗ để đồ này, thà lấy thêm lương thực còn hơn.
Cảnh Chiêu không lo thiếu thức ăn, thấy những thứ lấp lánh này vẫn bị thu hút, nhưng cũng không thích lắm. Cô là người thường xuyên làm thí nghiệm nghiên cứu, cơ bản không đeo trang sức, những trang sức mà Trình Hữu tặng trước đây vẫn còn bám bụi trong không gian của anh.
Liếc nhìn vài cái rồi rời mắt, Cảnh Chiêu định đi thì bị ai đó gọi lại.
Trình Hữu đứng trước quầy kính, mắt nhìn quanh, đưa tay ra và nói với Cảnh Chiêu đang đi phía trước: “Lại đây.”
Cảnh Chiêu ngơ ngác bước tới, thấy đối phương từ trong tủ kính chọn ra một chiếc nhẫn kim cương hình ngôi sao và đeo vào ngón áp út tay phải của cô.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT