Hồ Tứ Phượng híp mắt ngẫm nghĩ. Hoặc là không làm, mà đã làm thì phải làm cho xong, đêm nay bà ta sẽ ra tay. Vì có kinh nghiệm từng bị Ngô Kim Quế phản bội nên lần này bà ta sẽ không nói với ai, chỉ tìm cơ hội lén lút nói cho con gái mình biết ý nghĩ này.
Tăng Phúc Trân không vui chút nào: “Con không làm.”
Tất nhiên Tăng Phúc Trân không muốn làm nhưng bất đắc dĩ cô ta vẫn đồng ý.
Nhân lúc trời đầy mây, cũng không có mặt trăng, ngày mai còn phải dậy sớm làm việc, mọi người ở bên ngoài ngồi hóng mắt một lúc thì quay về nhà ngủ.
Lưu Tú đã đợi mấy ngày rồi nhưng vẫn không ôm được Tăng Phúc Trân thì không muốn về nhà mà chỉ đi dạo ở bên ngoài.
Đến khi anh ta đi dạo đến một cái sân rộng phía trước đại đội thì nghe có tiếng người nhỏ giọng gọi tên anh ta, Lưu Tú ngẩng đầu nhìn thì thấy người anh ta đã ngày nhớ đêm mong đứng dưới một gốc cây hoàng dương cười với mình.
Lưu Tú hớn hở chạy lên trước, anh ta giơ tay muốn ôm nhưng người núp sau thân cây đã linh hoạt né tránh được: “Anh Lưu Tú, vì sao gần đây anh luôn lẽo đẽo theo em như thế?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT