Tăng Yến Ni chưa thỏa mãn nhưng vẫn phải ngừng tay nhặt nhím biển, đợi hai ngày nữa cô chuyển nhà đến đây rồi thì muốn nhặt bao lâu sẽ nhặt bấy lâu.
Quay trở lại ngôi nhà đá, Tăng Yến Ni cố ý lấy mấy con nhím biển ra đưa cho mấy người chú Vương, cho dù cô còn chưa có điều kiện chuẩn bị cơm cho người ta nhưng vẫn phải bày tỏ chút tấm lòng: “Vừa rồi cháu đã nhặt được ở bờ biển, còn rất tươi ạ, các chú lấy về làm đồ ăn trưa ạ.”
Kết quả là người ta không hề xem trọng mà ánh mắt họ nhìn cô chỉ có sự đồng tình.
“Thôi xong rồi! Có phải đứa nhỏ này bị đánh đến mức đầu đã choáng váng rồi không?”
Tăng Yến Ni ‘ngu ngốc’: “…”
Chú Vương tiếp tục đồng cảm nói: “Tôi từng bị cây gỗ nện trúng đầu, có một thời gian tôi cũng quên rất nhiều việc, có lẽ Yến Ni cũng giống như vậy.” Giọng nói của ông ấy như đang hướng dẫn: “Đứa nhỏ này, cháu đừng vội! Suy nghĩ kỹ lại nhé, bình thường chúng ta cầm trứng phân ngựa này làm gì?”
Đứng bên cạnh Tăng Yến Ni là chú Trương, người cao to, ông ấy không chờ nổi nữa mà nhanh miệng đưa ra câu trả lời: “Bây giờ trứng phân ngựa này còn béo nhưng thịt chưa nhiều, không ai ăn cả, chúng ta thường lấy làm thức ăn cho vịt.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT