Phùng Chí Quốc phản ứng chậm, lại thích tìm hiểu rõ ràng mọi chuyện, anh ấy vừa ăn hoành thánh vừa cẩn thận đếm những nhân vật có thể được gọi là “Nhị sư huynh” trong lịch sử, “Nhị sư huynh của Khổng Tử là Văn Tử, Nhị sư huynh của Triệu Vân là Trương Nhân, Nhị sư huynh của Sa Tăng là Trư…”
Phó Duy Quân lạnh lùng liếc nhìn cánh tay gãy của anh ấy: “Có tin tôi bẻ gãy nốt cánh tay còn lại của cậu không?”
Lý Nhất Nam bật cười lớn, khoác vai Tăng Yến Ni: “Sư phụ, cô nói chuyện hài hước thật, tôi không học nấu ăn với cô nữa, tôi học mắng người khác với cô nhé.”
Tuổi trẻ thật tuyệt vời. Ông Phó đặt bát cơm xuống, móc một xấp phiếu và tiền ra từ trong túi, ôn tồn nói với Tăng Yến Ni: “Cháu gái, bảo mấy đứa nó dẫn cháu đến trung tâm bách hóa Vương Phủ Tỉnh mua sắm, thích gì cứ mua, không đủ ta sẽ đưa thêm cho cháu.”
Sau khi tiễn ông Phó giàu có hào phóng đi, Tiểu Phó cũng đến trụ sở báo cáo, Tăng Yến Ni dưới sự tháp tùng của ông Hanh ông Cáp, chuẩn bị đến học làm bánh mè nướng vàng từ sư phụ Giang ở căng tin đồn cảnh sát của Phùng Chí Quốc.
Tay bị thương vẫn có thể đi xe đạp, nhưng không thể chở người, Tăng Yến Ni ngồi ở yên sau xe đạp của Lý Nhất Nam, ba người ra khỏi sân, vừa đi qua hai ngã tư về phía đông, trong lúc Lý Nhất Nam chờ đèn đỏ, cô ấy vô tình liếc sang bên trái, nhìn thấy một người quen từ đằng xa.
Hai bên con đường dài ở phía tây thành phố, các cơ quan nhà nước san sát, khu người nhà của cơ quan cũng tương đối tập trung, bởi vì sống trong hệ thống khác nhau, cho nên con em trong khu đại viện quân đội và con em trong các ban ngành không ưa lẫn nhau, bình thường hay đánh nhau.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT