“Nếu hôm nay có thể gặp nhau ở đây, vậy xem như có duyên. Các vị không ngại lưu lại một chút làm chứng, để tránh sau này truyền ra lời đồn không hay, làm bẩn thanh danh của ta.” Diệp Cảnh Thần đảo mắt nhìn quanh trà lâu, mỉm cười nói với đám khách vẫn chưa rời đi.
“Chưởng quầy, chuẩn bị cho các vị khách còn ở lại loại trà và điểm tâm ngon nhất của trà lâu. Hôm nay ta mời. Kinh Triệu Phủ Doãn đến được đây cũng phải mất thời gian, chúng ta cứ ngồi xuống ăn chút điểm tâm, uống ngụm trà, chậm rãi chờ đợi, không vội.”
Vừa dứt lời, Phương Phỉ đã tìm được chưởng quầy, đưa cho hắn một thỏi vàng.
Thấy chưởng quầy vẻ mặt do dự, tay muốn vươn ra nhận lấy nhưng lại không dám, Diệp Cảnh Thần bật cười, nói thêm: “Nếu thấy ái ngại, thì coi như là bồi thường tổn thất bàn ghế đi.”
Chưởng quầy ban đầu còn do dự, nhưng nghe đến đây lại rụt tay về, chắp tay hướng về phía Diệp Cảnh Thần: “Tiểu công tử thật là người tốt bụng. Vàng này ta không dám nhận, ngài vẫn nên đưa người rời khỏi đây sớm đi. Nếu để Phủ Doãn đại nhân đến nơi rồi, sợ là muốn đi cũng đi không được nữa!”
“Dù có đến, chẳng lẽ cũng không nói đạo lý vương pháp sao? Con trai ông ta cưỡng đoạt dân nữ, nhân chứng vật chứng đầy đủ, chẳng lẽ còn có thể giúp hắn thoát tội?” Diệp Cảnh Thần vẫn giữ nụ cười nhẹ, đáp.
“Vương pháp cái gì chứ?! Ở đây, cha ta chính là vương pháp! Có bản lĩnh thì ngươi cứ ở lại, chờ cha ta đến, ta bảo ông ấy nhốt các ngươi vào đại lao, lột da rút gân, khiến các ngươi chết không chỗ chôn!” Có lẽ vì thấy chưởng quầy tỏ ra ái ngại với Diệp Cảnh Thần, tên công tử kia lại tưởng mình lấy lại được khí thế, bắt đầu tru tréo lên.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT