“Cảnh Ngọc đệ đệ, nếu tiên sinh đã rời đi rồi, vậy buổi học sáng nay đệ cũng không cần học nữa. Hoàng huynh dẫn đệ đi chơi nha, chịu không?” Diệp Cảnh Thần mỉm cười nói, khéo léo chuyển sang đề tài khác, lời vừa đủ, không nói sâu thêm.
Nghe thấy từ "chơi", đôi mắt Diệp Cảnh Ngọc lập tức sáng bừng.
Cậu nhóc luôn mong được chơi cùng những bạn đồng trang lứa. Tiếc là mẫu phi chỉ có mình nhóc là con duy nhất, lại không cho phép nhóc chơi với các huynh đệ tỷ muội khác. Từ sau lần suýt rơi xuống nước, bà lại càng quản nhóc nghiêm ngặt hơn, ngoài Vị Ương Cung và Quốc Tử Giám, không nơi nào cho nhóc đến nữa. Nhóc đã sắp phát chán đến chết rồi.
“Đi đâu chơi vậy ạ?” Nhóc hào hứng hỏi.
“Phụ hoàng không cho chúng ta ra ngoài, sợ nguy hiểm. Ở Quốc Tử Giám có chỗ nào vui không?” Diệp Cảnh Thần hỏi ngược lại.
Chỉ có thể chơi trong Quốc Tử Giám thui sao...
Diệp Cảnh Ngọc hơi thất vọng một chút, nhưng nghĩ lại thì thấy cũng không tệ. Quốc Tử Giám rất rộng, ít nhất còn hơn bị nhốt mãi trong Đông Uyển.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play