Rời khỏi đám đông ồn ào, đến một góc yên tĩnh, Tạ Trường An nhìn Diệp Cảnh Thần từ đầu tới chân, cau mày ghét bỏ: “Ngươi làm cái kiểu cải trang quỷ quái gì vậy?”
Nếu không nhờ nhận ra gương mặt Thần Hi vốn từ trước đến nay thay đổi không nhiều, Tạ Trường An còn không dám chắc tên tiểu hoàng tử mặt rỗ này là Diệp Cảnh Thần.
“Ta lén chuồn ra cung, tất nhiên phải cải trang chứ! Bằng không lỡ bị nhận ra thì sao? Những người trước phủ nha kia là ngươi sắp xếp phải không? Tìm họ từ khi nào? Trông cũng khá ‘thật’ đấy.” Diệp Cảnh Thần chỉ đám dân trước phủ nha, hỏi.
“Bọn họ vốn là dân Tế Dương quận, Dực Châu, đúng là bị Khương gia cướp đất, bức làm nô. Không cam chịu, bèn chạy trốn, men theo đường hoang, vào tới kinh thành chỉ để cầu một công đạo." Tạ Trường An nói, giọng trầm xuống.
“Nhưng mới có mấy ngày thôi mà? Còn nói bọn họ đi đường màn trời chiếu đất? Từ ngàn dặm ngoài Dực Châu chạy vào kinh thành? Huống chi Khương gia dễ gì để mặc họ đến đây cáo trạng?” Diệp Cảnh Thần nhướng mày, rõ ràng không tin.
“Ban đầu bọn họ cũng bị Khương gia phái người mai phục, suýt nữa chết ngoài thành. Vừa khéo được ta cứu.” Ánh mắt Tạ Trường An tối sầm.
Kiếp trước, đám người ấy vốn không kịp vào kinh, vừa đến gần thành thì bị Khương gia vây giết, không một ai sống sót.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play