#Lời_hứa_chẳng_thể_thực_hiện (2)
Xin lỗi anh, lời hứa làm cô dâu của anh, Nhiên chẳng thể làm được rồi…
Ngày bé, mỗi lần bị bắt nạt, em sẽ chạy về phía anh khóc lóc đòi anh dỗ dành. Chúng mình cùng nhau đi qua thăng trầm trong cuộc sống, ở bên nhau những khi vui khi buồn, từ bạn thân, thanh mai trúc mã tới người yêu. Thật tiếc là em không thể trở thành cô dâu của anh...
Thật ra, anh đâu biết, em đã thích anh từ rất lâu rồi. Lâu tới mức em không còn nhớ rõ nữa. Ngày anh tỏ tình em, em cứ ngỡ rằng mình đang nằm mơ. Còn gì hạnh phúc hơn khi người mình thích cũng thích mình chứ?
Anh và em bên nhau, nhẹ nhàng và sâu lắng, cũng có đôi ba lần cãi nhau, nhưng anh luôn dỗ dành em. Em cứ nghĩ, chúng mình sẽ mãi hạnh phúc như vậy…
Nếu hôm ấy, em đợi trời ngớt mưa, thì liệu...em có còn được bên anh không anh nhỉ? Em đau quá, Phong ơi...em thấy nhiều máu lắm, em sợ....Phong, anh ở đâu…
Hóa ra, em ch.ế.t rồi, em thấy anh ôm em khóc nấc, em cũng buồn lắm, nhưng chẳng rơi được giọt nước mắt nào. Vì ma làm gì có nước mắt? Em muốn chạy tới ôm lấy anh, nói em vẫn ở đây, nhưng không thể. Phong ơi, anh đừng buồn, Nhiên luôn ở cạnh anh mà.
3 ngày sau khi em mất, anh bỏ bữa, anh ngồi lặng im nơi góc phòng, lật lại từng tấm ảnh của em. Anh lật từng trang nhật kí của mình, mọi thứ đều viết về em, về kỉ niệm của hai chúng ta. Hóa ra, anh đã yêu em nhiều đến thế.
7 ngày sau khi em mất, hôm nay anh đã chịu ra khỏi phòng, anh nói cười với mọi người, anh tỏ ra là mình ổn...Nhưng đêm tới, anh lại ôm ảnh của em khóc. Phong, em xin lỗi, xin lỗi anh nhiều lắm.
1 năm sau khi em mất, hôm nay là ngày lễ trưởng thành của anh nè. Tiếc quá, em không thể ôm hoa đứng cạnh anh rồi. Nhìn anh trong bộ vest đấy, đẹp lắm, thu hút biết bao ánh nhìn. Nhưng em không vui, anh là của em cơ mà. Hôm nay trời đẹp thật, giá như em cùng anh nắm tay đi dạo thì đẹp biết mấy ha.
3 năm sau khi em mất, anh giờ đã là chàng trai được nhiều người yêu thích rồi. Còn em, mãi ở tuổi 17, và chỉ có thể dõi theo anh từ xa. Em thấy anh nhìn một cô gái khá lâu, anh thích người ta à? Hình như...cô gái ấy có chút giống em. Nghe nói hôm nay trời lạnh, nhưng em lại chẳng có cảm giác gì, vì đối với em, lúc nào cũng lạnh hết. Em nhớ tới lần chúng mình cùng đi ăn mì cay giữa trời đông, em không biết ăn cay nhưng lại thích ăn mì cay, ngộ ha. Hôm nay anh lại bỏ bữa, lại đi gió lạnh, kiểu gì cũng đau đầu cho mà xem. Ngốc quá…
10 năm sau khi em mất, anh giờ đã là chàng trai thành đạt, giỏi giang, là người tình trong mộng của biết bao cô gái. Vậy mà, chẳng có ai đứng cạnh anh cả. Anh còn nhớ em sao?
Thời gian của em không còn nhiều nữa, em ước một lần anh nhìn thấy em để em có thể gọi tên anh cho vơi nỗi nhớ nhung này. Anh đặt mua váy cưới, nhẫn cưới, nhưng cô dâu là ai? Phong ơi, anh yêu người khác đi, người ấy...sẽ thay em chăm sóc anh, và yêu anh. Đừng nhớ tới em nữa…
Em thấy mình tan biến, và em thấy, hình như anh nhìn về phía em? Là em ảo giác hay anh đang nhìn gì đó không phải em? Em thấy anh gọi "Nhiên ơi" nhưng không nghe rõ anh nói gì.…
Tối quá, âm u lạnh lẽo quá, đây là dưới âm phủ ư? Vậy là em không còn được bên cạnh anh nữa rồi…
Phong, nếu có kiếp sau, mong rằng chúng ta sẽ gặp lại. Lần này, hãy để em theo đuổi anh nhé. Tạm biệt anh…
#Hạ_Hạ