Ngoài căn nhà gỗ nhỏ, ông Mộ Thịnh Minh lên tiếng hỏi: “Dao Dao ra ngoài được bao lâu rồi?”
Người quản gia đáp: “Thưa ông chủ, cô chủ ra ngoài cũng được một lúc rồi ạ. Hôm nay thời tiết đẹp lắm, hay là tôi đẩy ông đi dạo quanh đây một chút nhé?”
Ông Mộ Thịnh Minh vừa ngủ trưa dậy. Từ khi nhận lại con gái, sức khỏe của ông tốt hơn hẳn, ngay cả gương mặt lạnh lùng trước đây cũng thường xuyên hiện lên nụ cười nhạt.
Ông nhìn thoáng qua căn nhà gỗ nhỏ cách đó không xa, giọng nói trầm ấm đầy sự xúc động: “Căn nhà gỗ này vẫn còn giữ được.”
Lúc này, bên trong căn nhà gỗ nhỏ, Mộ Dao đang ngẩn ngơ. Cả người cô cứng đờ vì sợ ba sẽ đi lên. Hơn nữa, cửa sổ nhà gỗ vừa rồi bị cô đẩy ra, nếu cô và Giang Duyên đứng dậy thì chắc chắn sẽ bị nhìn thấy. Vì thế, cả hai chỉ có thể nằm yên, không dám cử động.
Trên sàn nhà, đôi mắt đen láy của cô gái ướt át, vừa rụt rè, vừa căng thẳng. Hai tay cô theo bản năng nắm chặt vạt áo của anh, cả người sợ đến mức không dám cử động một chút nào, trông thật đáng thương.
Giang Duyên bật cười.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT