Khi Sơn Chi tỉnh dậy, nhìn xung quanh chỉ là quang cảnh xa lạ, trên người đã được thay một bộ đồ khác, từng vết thương đã được băng bó cẩn thận. Kí ức trong đầu dần hiện ra khiến cô giật mình thản hốt, cô giật tung phăng tấm mền mỏng ra khỏi người, lao nhanh ra khỏi phòng.
Vừa bước ra cửa đã gặp một người.
Cổ họng Sơn Chi đau nhức, vành mắt bắt đầu đỏ lên.
"Bác gái."
Mẹ Tống chưa được năm mươi tuổi, thế nhưng giờ khắc này nhìn bà như đã già thêm mười tuổi. Trên người đơn bạc áo tang trắng, đầu buộc vải tang, nét mặt gầy gò hóp sâu, đôi mắt thờ thẫn chỉ toàn nỗi xót thương lệ ngập tràn, bà bước đi nhẹ nhàng mà đầy xót xa về phía cô, ôm cô vào lòng, cất tiếng khóc nghẹn ngào mà nức nở.
Sơn Chi đưa tay ôm chầm lấy, chôn mặt vào vai bà, cũng nghẹn đắng bật khóc.
Thời gian như ngưng đọng, cả hành lang chỉ toàn tiếng khóc đau thương của người ở lại.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT