Châu Hàm Chương nói với tôi: "Cậu vốn dĩ chính là trẻ con."
Câu này làm tôi giật mình.
Phải nói thế nào nhỉ? Vừa giật mình vừa có chút vui mừng.
Nhưng nói thật, so với anh, tôi đúng là khá... trẻ.
Không thể nói đàn ông “nhỏ” được, không thích hợp.
Nhưng Châu Hàm Chương thật sự không biết chăm sóc người bệnh, nào có ai mua mấy thứ này cho người bệnh ăn chứ? Tuy tôi thích, nhưng lúc ốm thật sự không nuốt nổi.
Tiệm tạp hóa nhỏ gần bệnh viện cũng chặt chém gớm, chắc hẳn túi đồ này đã ngốn của anh không ít tiền, cái bánh bông lan này cũng không ngon, tôi ăn hai miếng liền không ăn nổi nữa, quay đầu định nói với anh tôi không ăn nữa, kết quả vừa chạm phải ánh mắt của anh, tôi lập tức chùn bước.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT