Thời gian thấm thoắt thoi đưa đến gần Tết.
Tôn Tề và những người khác dưới tay Đoạn Chước đều rời khỏi đây, về nhà hết rồi.
Quý Miên không có khái niệm về Tết, mà “Quý Miên” trước đây mười mấy năm cũng chưa từng có trải nghiệm này. Những kiến thức “Quý Miên” để lại cho cậu, Tết là ngày lễ quan trọng nhất trong năm của người ở đây, là ngày đoàn tụ với gia đình.
Quý Miên không có gia đình, vì vậy cậu cho rằng Tết không liên quan gì đến mình.
Cậu vốn định cứ ru rú trong căn phòng trên tầng ba mấy ngày, cho đến khi mọi người ăn Tết xong trở về, cậu có thể tiếp tục công việc bào gỗ của mình, sống lại những ngày tháng bình dị mà vui vẻ.
Cho đến đêm giao thừa, cánh cửa phòng cậu bị gõ.
Mở cửa ra, người đứng bên ngoài là Đoạn Chước. Hắn ăn mặc rất phong phanh, bên ngoài là chiếc áo khoác ngắn màu đen, bên trong chỉ có một chiếc áo len trắng cổ trễ. Trong cái lạnh mùa đông này, trông hắn càng thêm lạnh lẽo.
Quý Miên nhìn hắn, bất giác kéo chặt chiếc áo phao của mình, khẽ hỏi: "Anh? Có chuyện gì vậy?"
Câu trả lời của Đoạn Chước luôn ngắn gọn, chỉ có hai chữ:

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play