Đại nương đã ngoài bốn mươi, là phụ nhân từng sinh bốn năm đứa con, nói đến chuyện nam nữ thì chẳng có điều gì kiêng kị.
Bà xoay đầu lại mới ý thức được tiểu cô nương trước mặt thoạt nhìn chỉ chừng mười bảy, mười tám, da mặt lại mỏng, ban ngày ban mặt mà nói những chuyện ấy cũng không hay, vì thế bà liền thuận theo lời vừa rồi của Lưu Ngọc mà hỏi tiếp: “Cái gì mà Mặc gia? Sao ta chưa từng nghe qua vậy?”
Mãi đến khi vòng vo một hồi mới hiểu ra ý của đại nương, Lưu Ngọc hiếm khi lộ vẻ thẹn thùng, qua một lúc mới ngẩng đầu lên, thần sắc như thường, chậm rãi nói: “... Ta cũng nghe được lúc trên đường lên phía bắc lánh nạn thôi. Hình như là một thế tộc sa sút từ thời Càn Nguyên, vốn định cư ở Chương Vĩ, Trung Châu. Khi ma họa nổi lên thì cả tộc di cư về phía bắc, dần trở thành hàn môn. Không ngờ tổ phần lại bốc khói xanh, xuất hiện một tu giả bát cảnh, trong chớp mắt phát đạt trở lại. Nay tạm cư tại thành Long Tước, đang thiếu người, bèn chiêu mộ lưu dân tứ phương.”
Đại nương vừa phe phẩy chiếc mũ rơm làm quạt, vừa nhìn chằm chằm vào gương mặt của Lưu Ngọc, vừa chăm chú lắng nghe.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT