Đổi lại là người khác nói lời này, sợ là sẽ tự cao tự đại. Nhưng từ miệng Âm Sơn Lưu Ngọc nói ra, cũng rất khó khiến người ta sinh ra ý trào phúng.
Mỹ nhân Tiên Đô có ngàn vạn, hai bàn tay cũng không đếm hết được. Huống chi, khi xinh đẹp đến trình độ nhất định, kỳ thật rất khó phân cao thấp, càng không mỹ nhân nào được công nhận là đệ nhất ở Tiên Đô Ngọc Kinh.
Tuy Lưu Ngọc được nhắc đến nhiều, nhưng trong lòng nàng biết rõ, nếu nàng không có danh hiệu của Âm Sơn thị, không có chức danh người đứng đầu học viện Linh Ung, cũng sẽ không có danh tiếng như thế. Cũng chỉ có đồ ngốc Đàn Ninh kia, để được người bên ngoài khen ngợi vài câu mà mỗi ngày tốn nửa canh giờ để tô mi, thoa phấn.
Nhưng mà…
Ít nhất ở chỗ Mặc Lân, Lưu Ngọc không có chút hoài nghi nào. Chỉ nhìn biểu cảm của y lúc này, nàng đã biết mình tuyệt đối là người đẹp nhất trong lòng y.
Nàng nghĩ không sai.
Trong màn đỏ chập chờn, một mùi hương thoang thoảng phảng phất và làn da trắng dư tuyết vẫn còn ửng hồng sau khi tắm. Đây chính xác là những gì được viết trong thơ "Quốc sắc triều hàm tửu, thiên hương dạ nhiễm y".
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT