“Cậu đừng có nói linh tinh nữa!” Quan Sơn Tước lập tức trừng mắt với Hồ Bảo.
“Tôi nói sai chỗ nào chứ? Hôm qua là chị Hạ phải không? Cậu nằm trên giường, bị chị ấy kéo tay mà kêu thảm thiết như vậy, tôi còn không nỡ vào, đứng ngoài cửa gần hai mươi phút đấy!” Hồ Bảo nói có lý, thậm chí còn muốn gọi người làm chứng: “Không thì tôi gọi chị Hạ đến nhé?”
“Cậu bị bệnh à! Còn dám đứng ngoài nghe lén hả?” Quan Sơn Tước tức giận, vừa xấu hổ vừa giận dữ, nhặt cái gối lên và ném về phía Hồ Bảo, phòng y tế lập tức trở nên ồn ào.
“Này này! Sao ồn ào thế? Thằng nhóc này bị thương rồi mà không chịu yên nữa!” Lăng Liễm ở bên cạnh lắc đầu bất lực nhưng khóe miệng lại mỉm cười.
Sở Phi cảm thấy đau lòng, đương nhiên là anh hiểu Quan Sơn Tước đang phải chịu đựng cơn đau đớn như thế nào. Khả năng chữa trị của cấp B thấp hơn cấp A, vết thương của Quan Sơn Tước lại ở cả lưng, lúc đó máu me be bét, làm sao không đau cho được? Có lẽ bây giờ vẫn đang cố gắng gượng cười cho ổn thôi.
“Đội trưởng Sở, cảm ơn cậu đã cứu tôi.” Lúc này, Lưu Phùng Xuân lên tiếng: “Nếu không có cậu, có lẽ tôi đã bị con dị thú cấp A trong buổi huấn luyện mô phỏng…”
“Không phải lỗi của anh đâu, anh đã làm rất tốt rồi đó anh Lưu.” Sở Phi vỗ vai Lưu Phùng Xuân an ủi: “Em cần sức mạnh của anh, đó là lý do em cho anh tham gia chiến đấu.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play