“Ông Thôi, cháu...” Trong lòng Sở Phi dâng lên cảm giác cay xè, anh đứng thẳng người, cúi chào ông ấy rồi quay ra cửa, cúi đầu thật sâu. Anh nghĩ, có lẽ đây chính là ý nghĩa của việc ra khỏi Tháp lần này.
Tịch Mục Dã cũng cùng Sở Phi cúi chào mọi người, lắng nghe những lời chúc và căn dặn của dân chúng. Chỉ trong nửa giờ ngắn ngủi, hai người đã nhận được vô số món ngon, đó là cách người dân bày tỏ lòng biết ơn của họ.
Sau khi tạm biệt ông Thôi, Sở Phi và Tịch Mục Dã đến một bờ hồ yên tĩnh, ngồi xuống chiếc ghế dài ngắm cảnh.
“Đây là món bánh nướng sở trường của chú Phùng, đây là món ngọt mà Lily bắt đầu làm từ sáu giờ sáng, đây là món ăn vặt bán chạy nhất của tiệm cô Trương, còn đây là...” Sở Phi bắt đầu giới thiệu mấy món quà dân chúng tặng, nói mãi mà giọng cũng dần nghẹn lại: “Họ đem những thứ tốt nhất mà mình có, tặng hết cho chúng ta.”
“Bởi vì anh là anh hùng của họ, anh xứng đáng với điều đó mà.” Tịch Mục Dã khẽ vỗ lên lưng Sở Phi, nhẹ nhàng an ủi.
“Không, là nhờ có họ, tôi mới có thể không ngừng mạnh mẽ hơn. Chính họ đã tạo nên tôi.” Sở Phi hít một hơi sâu, như muốn kìm nén hơi nước trong mắt: “Cậu biết không? Từ khi trở thành lính gác, mục tiêu của tôi luôn là tiêu diệt mọi dị thú, bảo vệ tất cả mọi người.” Nói rồi, anh quay sang nhìn Tịch Mục Dã ngồi bên cạnh.
Từ khoảnh khắc Tịch Mục Dã xuất hiện, Sở Phi đã có một cảm giác quen thuộc khó tả, đến mức anh buông bỏ mọi phòng bị, không ngừng kể lại những chuyện trong quá khứ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play