Quan Sơn Tước vẫn im lặng, không nói lời nào.
“Sở Phi, nghỉ ngơi đi. Đừng quá căng thẳng. Nếu tôi đoán không nhầm, mấy ngày nay cậu không ngủ chút nào đúng không?” Lăng Liễm nhìn về phía Tịch Mục Dã, cậu ấy khẽ gật đầu không nói gì: “Hãy để tinh thần ổn định lại trước đã, chúng tôi sẽ đợi cậu quay trở lại như trước kia.”
“Ừm, mọi người đi trước đi.” Sở Phi khoanh tay, cúi đầu xuống bàn. Các thành viên chỉ nhìn anh một cái rồi lần lượt rời khỏi phòng họp.
Không gian kín đáo lại chìm vào tĩnh lặng đầy áp lực, chỉ còn tiếng thở đan xen trở thành âm thanh duy nhất phá vỡ sự im lặng.
“Tôi như thế này chẳng giống đội trưởng chút nào, cậu thấy có đúng không?” Biết Tịch Mục Dã chưa đi, Sở Phi cười tự giễu: “Tôi cũng không hiểu mình bị sao nữa. Rõ ràng không muốn nói như vậy nhưng không kiểm soát được. Chắc họ đã rất thất vọng về tôi.”
Có lẽ anh quá yếu đuối. Vừa rồi hoàn toàn như đang trút giận, đem tất cả sự bất mãn với bản thân và hối hận trước lúc chết trút lên đồng đội, khiến mọi người đều bị cuốn vào cảm giác ngột ngạt.
“Không đâu.” Tịch Mục Dã lắc đầu: “Họ sẽ không thất vọng về anh. Những gì anh làm đều vì đội Một chúng ta, vì từng thành viên. Trong lòng họ nhất định hiểu điều đó nên mới muốn anh nghỉ ngơi. Chỉ là do anh tự tạo áp lực quá lớn cho mình.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play