Dưới những khe nứt xám xịt là sự chết chóc bao trùm, chỉ còn tiếng kêu quái dị của những con chim đột biến vang vọng trên mảnh đất hoang tàn và mục nát, khiến người ta phải rùng mình.

Một mình Sở Phi bước đi trong sự hoang vu ấy, cảm giác bất an bao trùm toàn thân, mồ hôi thấm đẫm bộ đồng phục quân nhân. Anh cẩn thận giơ khẩu SR-3 lên, tiến về phía trước một cách thậm chậm rãi nhưng suốt quãng đường không thấy bóng dáng dị thú nào. Chỉ có những âm thanh kỳ lạ từ bốn phương tám hướng kéo căng từng tế bào thần kinh, khiến Sở Phi luôn ở trạng thái cảnh giác cao độ.

Chẳng bao lâu sau, cảm giác kỳ lạ dưới chân khiến Sở Phi cúi xuống, trước mắt hiện ra một cánh tay bị cắt rời, máu thịt nát bấy. Đồng tử co rút, hơi thở trở nên nặng nề, Sở Phi nhìn chằm chằm vào mảnh vải quen thuộc trên cánh tay ấy, nỗi hoảng loạn bất chợt bủa vây. Cũng chẳng biết từ lúc nào mà xung quanh đã chất đầy những tàn chi, quần áo bị cắn xé rách nát chính là đồng phục của đội Thanh Trừng số Một, giống y như bộ Sở Phi đang mặc.

Không thể nào! Đội của anh là đội mạnh nhất, gan trường nhất khu C, sao có thể bị tiêu diệt thảm khốc như vậy chứ? Sở Phi lùi lại vài bước, không thể chấp nhận sự thật, anh bắt đầu thở gấp, khuỵu gối xuống đất.

Chưa kịp đau buồn thì trên đầu bỗng bị bao phủ bởi bóng tối. Sở Phi nhìn xuống bóng đổ trên mặt đất, con dị thú hai đầu đang di chuyển khiến tim anh như ngừng đập một nhịp.

Anh muốn sống, anh rất muốn sống nhưng sau gần ba ngày chiến đấu liên tục mà không được thanh tẩy, Sở Phi đã kiệt sức, chỉ có thể để mặc con mãng xà hai đầu cấp S cắn lấy.

“A!” Cơn đau xé toạc, Sở Phi có thể cảm nhận rõ ràng từng phần cơ thể mình bị xé nát, bị nuốt chửng từng chút một nhưng anh vẫn sống, vẫn phải chịu đựng nỗi đau lăng trì này, cho đến khi chết đi trong tê dại.

“Sở Phi! Mau tỉnh lại!”

Bên tai vang lên giọng nói quen thuộc, Sở Phi mở mắt, nhìn thấy Phó Dư Vân đứng bên giường với gương mặt đầy lo lắng.

“Lại gặp ác mộng nữa à? Anh sao thế? Dị thú cấp B trong khe nứt hôm trước đáng sợ đến vậy hả?” Phó Dư Vân nắm lấy tay Sở Phi, cười nói: “Trước đây anh chưa từng như thế này.”

Ác mộng sao? Đúng là ác mộng. Sở Phi dời ánh mắt lên trần nhà, từng cảnh trong mơ vẫn không ngừng tái hiện, khiến anh không thể thốt lên lời.

“Tôi không sao.” Một lúc sau, Sở Phi lặng lẽ rút tay khỏi tay Phó Dư Vân, rồi ngồi thẳng dậy, quay đầu nhìn về phía người dẫn đường bên cạnh: “Dư Vân, chúng ta chia tay đi.”

Phó Dư Vân sững sờ, nụ cười cứng lại, không khỏi thắc mắc: “Sao... sao đột nhiên anh lại muốn chia tay?”

Sở Phi mím chặt môi, cố giữ cho biểu cảm không quá khó coi: “Chúng ta không hợp nhau, tôi đã ràng buộc cậu quá lâu rồi.” Nói rồi, anh đứng dậy, lấy một bộ đồng phục khác rồi bước vào phòng tắm: “Cậu đi đi, từ giờ việc trấn an và thanh tẩy, tôi sẽ tìm người khác.”

“Sở Phi! Anh... có phải anh thấy em đi cùng Tiêu Phương Dần không? Em với anh ấy thật sự không có gì! Anh phải tin em chứ!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play