Cuối cùng, người nam đứng tuổi hai mái hoa râm kia uống ngụm trà, cười thở dài nói: "Thật ra, cái này đã tốt hơn rất nhiều so với trước đây, tốt hơn rất nhiều so với rất nhiều người nơi này, ví dụ như..."
Ông ta chỉ chỉ nhóm người vô gia cư lui ở trong góc ngoài cửa sổ.
Klein cùng Mike nhìn theo, thấy những người vô gia cư đang cuộn mình trên đất trong một góc dơ bẩn có thể tránh gió, có nam có nữ, có già cũng có trẻ.
Ở trong cuối thu rét lạnh, bọn họ vị tất còn có thể tỉnh lại.
Lúc này, Klein chú ý tới một bà lão chừng sáu mươi tuổi đang đứng bên đường, ba quần áo cũ kỹ rách nát, nhưng tương đối sạch sẽ, tóc cũng được chải cẩn thận.
Trên mặt bà lão tóc hoa râm này có sự cùng quẫn thường thấy của người vô gia cư, nhưng vẫn kiên trì không chen vào một chỗ cùng đám người kia, mà chậm rãi bước ở ven đường, thường thường chết lặng nhìn về phía cà phê quán.
"Đây cũng là một người đáng thương." Người nam đứng tuổi ăn bánh mì đen còn lại cũng phát hiện bà lão kia, lên tiếng cảm thán vài câu, "Bà ta trước kia nghe nói cũng không tệ lắm, chồng là một thương nhân lương thực, có đứa con khỏe mạnh, đáng tiếc, sau đó phá sản, chồng cùng con không bao lâu cũng đã chết, bà ta không giống như chúng tôi, thật sự, liếc mắt một cái có thể nhìn ra được... Ài, bà ta hẳn không chống đỡ được bao lâu, trừ khi mỗi lần đều có thể vào được viện tế bần."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play