Tiếng cú đêm hót kèm tiếng côn trùng kêu vang vọng quanh con đường đi từ pháo đài bỏ hoang tới thị trấn kia, Azcot nhìn phía trước, im lặng vài giây rồi đáp:
"Tuy vẫn chưa thể khẳng định trăm phần trăm, nhưng thầy đã có ý tưởng nhất định. Có lẽ, thầy là người đã sống được rất lâu rồi."
Thầy Azcot ạ, kỳ thật thầy còn phải thận trong suy xét xem liệu mình có còn nằm trong cái phạm trù "người" này nữa không... Klein thầm đáp lại một câu như vậy, nhưng hắn không dám nói ra thành lời.
Trong đêm khuya yên tĩnh giữa vùng đồng không mông quạnh này luôn khiến người ta trở nên yếu ớt...
"Hẳn là thầy đã trả một cái giá nào đó mới nhận được sinh mệnh lâu dài, sống từ thời kỷ thứ tư tới tận bây giờ, hệt như một u linh du đãng khắp các lục địa..." Giọng Azcot trầm trầm hệt như đang đè nén cảm xúc trong lòng: "Thầy không nhớ rõ quá khứ, quên đi người và chuyện mà thầy đã thề là phải khắc ghi..."
Klein lấy gậy đẩy cỏ dại phía trước ra, như có suy nghĩ lên tiếng: "Thầy Azcot, em có một suy đoán về tình huống của thầy."
"Suy đoán gì?" Azcot quay sang liếc nhìn người đồng hành.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play