Trước khi thực sự cảm nhận được cảm giác bị tất cả mọi người lãng quên là thế nào, Viên Mặc từng có vài khoảnh khắc nghĩ rằng, một người như hắn bị lãng quên có khi lại là điều tốt.
Bởi vì hắn là một kẻ vô dụng.
Trước năm hai mươi lăm tuổi, hắn luôn sống trong mơ hồ, theo lời anh trai thì giống như linh hồn thiếu mất một nửa, tuy là một đứa trẻ ngoan nhưng lại không biết nói, không biết cười, thậm chí không có chút khả năng tự chăm sóc bản thân nào.
Cần có người luôn ở bên cạnh chăm sóc thì mới sống được.
Cha mẹ từng đưa hắn đến trường, hy vọng hắn có thể giống như một đứa trẻ bình thường, nhưng đáng tiếc là ở trường hắn cũng giống như một con búp bê gỗ, bất động.
Trong trường có đứa trẻ vì tò mò mà dùng mảnh thủy tinh đâm hắn, máu chảy đầm đìa, hắn cũng chỉ có thể theo phản xạ tự nhiên mà khóc vì đau, nhưng lại không hiểu được đó là ác ý và đau đớn.
Lúc nghe kể đến đoạn này, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Viên Mặc là—Chẳng phải trước đây mình là thằng ngốc à.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT