Chiếc áo choàng bị giật xuống, để lộ mái tóc đen rối bù của người đàn ông. Dưới lớp tóc ấy là một đôi mắt cuồng loạn nhưng chan chứa tình yêu, đối lập hoàn toàn với con mắt trong veo, ngây thơ trên cánh tay gã.
Đám đông dường như không nhìn thấy con mắt trên tay người đàn ông. Họ mặc định rằng kẻ này đang cố làm hại nhân ngư—một hành động không thể chấp nhận ở Thủy Thành. Trong cơn phẫn nộ, họ điên cuồng lao vào gã, đấm đá không thương tiếc.
"Tôi yêu... cậu..." Người đàn ông khó nhọc giơ cao cánh tay mọc con mắt của mình. Gã có những ngón tay hơi dài, cong thành một độ cong kỳ quái. Giọng nói vỡ vụn tràn ra: "Idia... Tôi yêu cậu!"
Nhân ngư nghe thấy tên mình, nó nhìn về phía người đàn ông.
Đây là một lời gọi đầy đau khổ và yêu thương đan xen, không phải âm điệu mà nhân ngư thường nghe thấy. Vì vậy, nó nhảy vào nước, bơi đến vị trí cánh tay kia đang vươn ra.
Có người giáng một cú đấm vào thái dương của người đàn ông, mắt gã lập tức đỏ bừng lên.
Nhân ngư đưa tay đặt lên mặt kính, vẫn mang vẻ ngây thơ, tò mò nhìn người đàn ông kia.
"Yêu cậu... Yêu cậu... Yêu cậu..."
Giọng nói cứ thế lặp đi lặp lại, trầm thấp vang lên không ngừng.
Không xa đó, búp bê lạnh lùng nhìn cánh tay mọc con mắt cuối cùng cũng rũ xuống một cách bất lực, rồi nói: "Chúng ta rời khỏi đây đi."
Quan Trình gật đầu, Hạ Lãng có chút không nỡ nhìn tiếp, quay đầu đi hỏi: "Hắn chết rồi à?"
"Nếu hắn là con người thì sẽ chết." Lạc Nhất Nhiên đáp.
"Là con người đấy chứ? Dù ăn mặc có hơi rách rưới, nhưng trông chẳng khác gì người bình thường cả."
Lạc Nhất Nhiên dừng lại: "Cậu không thấy con mắt đó à?"
Hạ Lãng và Quan Trình đồng thời ngẩng đầu lên: "Mắt? Mắt gì?"
Xem ra chỉ có mỗi cậu là nhìn thấy. Lạc Nhất Nhiên xoay nhẹ ngón tay mình, nói: "Lát nữa về khách sạn rồi nói sau."
Hạ Lãng xưa nay luôn nghe lời, gật đầu, rồi lại quay lại nhìn thoáng qua: "Không biết có cảnh sát hay không... Mẹ nó!"
Quan Trình bị cậu ta làm giật mình: "Sao thế?"
Lạc Nhất Nhiên không đợi Hạ Lãng trả lời, trực tiếp quay đầu nhìn, rồi thấy nhân ngư đã bơi lên đến vị trí cao nhất của bể nước. Tấm lụa mỏng trên người nó dính chặt vào làn da, đôi mắt xinh đẹp trong suốt đến mức tựa hồ chỉ cần chớp mắt một cái là sẽ rơi lệ.
Mà trong tay nó, một vốc ngọc trai tròn trịa trắng muốt tỏa ra ánh sáng mờ nhạt dưới ánh mặt trời.
Nhân ngư rơi lệ, những viên ngọc trai cũng theo đó mà rơi xuống đám đông.
Một viên trong số đó bay thẳng về phía Lạc Nhất Nhiên, người vẫn đang đứng ở vòng ngoài của đám đông. Lạc Nhất Nhiên muốn tránh đi, nhưng không hiểu sao, cậu lại theo bản năng mà đưa tay ra.
Một viên ngọc trai lớn bằng đầu búp bê liền rơi vào lòng bàn tay đầy khớp cầu của cậu.
Không có lực va chạm. Dù được ném ra từ khoảng cách không gần, nhưng khi rơi vào tay cậu lại nhẹ nhàng như thể chính nhân ngư đã đặt nó vào tay cậu vậy.
Lạc Nhất Nhiên nhìn về phía nhân ngư, nó đang cúi mắt rơi lệ, không hề quan tâm viên ngọc mình ném ra đã rơi vào tay ai.
"Nhiên Nhiên..." Hạ Lãng có chút lo lắng nhìn viên ngọc trai.
Lạc Nhất Nhiên điều khiển ảo thuật gia cất viên ngọc đi: "Không sao, không chỉ có mình anh nhận được."
Nhân ngư ném ra khoảng mười viên ngọc trai. Lạc Nhất Nhiên vừa lướt nhìn qua, ngoại trừ NPC, còn có hai viên rơi vào tay một nam một nữ—cả hai đều là người chơi. Mà đó mới chỉ là những gì cậu nhìn thấy, ở những nơi cậu không thấy, có lẽ còn có người chơi khác cũng đã nhặt được ngọc trai của nhân ngư.
"Chúng ta về thôi." Hạ Lãng nhìn nhân ngư, trong lòng cảm thấy bất an.
Lạc Nhất Nhiên lắc đầu: "Không được."
Quan Trình tiếp lời: "Khám phá bối cảnh trò chơi rất quan trọng, điểm số sau khi thông quan sẽ cao hơn."
Hạ Lãng trước nay đều cho rằng sống sót là được, điểm số gì đó chẳng quan trọng, giống như thi cử bình thường, chỉ cần qua là đủ. Trước đây Quan Trình cũng có cùng quan điểm với cậu, nhưng bây giờ đột nhiên lại muốn khám phá bối cảnh trò chơi... Hạ Lãng nhìn Quan Trình bằng ánh mắt nghi hoặc.
Quan Trình không giải thích thêm, chỉ nhấn mạnh một câu: "Điểm rất quan trọng."
Lạc Nhất Nhiên vẫn chưa nắm rõ quy tắc trò chơi, nhưng chuyện có điểm số sau khi thông quan là Hạ Lãng đã từng nói với cậu. Tuy nhiên, lý do cậu nói không thể về khách sạn không chỉ vì muốn khám phá bối cảnh phó bản, mà còn vì: "Khách sạn bây giờ có thể đang gặp nguy hiểm, chúng ta không thể quay lại."
Hạ Lãng ngây người: "Cái gì?"
*
"Có hai người chơi chết rồi!"
Ở Quảng Trường Trung, có người đột nhiên đứng phắt dậy, hét lớn.
Số lượng người tham gia trò chơi này quá đông, ai cũng ngầm hiểu sẽ có rất nhiều người bị loại. Nhưng nhiệm vụ lần này rõ ràng là nhiệm vụ dài hạn, mà nhiệm vụ dài hạn thì giai đoạn đầu thường sẽ khá an toàn. Thế nên việc có hai người bị loại ngay khi trò chơi vừa mới bắt đầu thật sự khiến mọi người bất ngờ.
"Màn hình đã tối rồi, có ai thấy họ chết thế nào không?"
"Là khách sạn! Chính là khách sạn dành cho người chơi, hai người đó vừa vào đã bị bắn chết ngay tại chỗ!"
"Bây giờ không thể vào khách sạn sao? Nhưng tôi không thấy có thông báo nào nhắc đến... Hơn nữa trò chơi mới chỉ bắt đầu, sao đã có hai người chết rồi? Phó bản này rốt cuộc khó đến mức nào?"
"Không biết nữa, phó bản liên quan đến thủy thành vốn đã rất ít..."
Xung quanh ồn ào vô cùng. Smart, kẻ từng lẩm bẩm không nhìn rõ khẩu hình của búp bê, lặng lẽ quấn chặt áo khoác da của mình. Từ đầu đến giờ, hắn vẫn luôn theo dõi màn hình của Lạc Nhất Nhiên, nên tất nhiên đã nghe thấy lời búp bê nói về việc khách sạn có thể đang gặp nguy hiểm. Hắn nhếch khóe miệng, rùng mình một cái như thể đang thấy lạnh: "Thú vị đây."
"Cái gì thú vị?" Cô gái bên cạnh thuận miệng hỏi. Ban đầu cô rất ghét bỏ bộ dáng này của Smart, hiện tại bởi vì bộ dạng này của Smart dẫn tới xung quanh hắn đều yên tĩnh lại, vì thế lại ngồi trở về.
Smart ôm lấy người mình, trước tiên hỏi: "Phó bản này còn bao nhiêu người?"
"Hai mươi lăm." Cô gái đếm số màn hình.
Smart giơ tay lên, tạo dáng như đang chĩa súng vào thái dương mình, đôi môi thoa son tím sậm nhếch lên: "Giờ thì có thể mặc niệm cho hai mươi lăm người này rồi."
Hắn nói quá chắc chắn, khiến cô gái theo phản xạ siết chặt cây thánh giá trên cổ mình—mặc niệm? Lẽ nào tất cả người chơi trong phó bản này sẽ bị toàn diệt?
*
"Tôi nói rồi, khách sạn bây giờ có thể đang gặp nguy hiểm." Lạc Nhất Nhiên lặp lại, sau đó đưa tay chỉ về phía nơi người đàn ông áo choàng vừa ngã xuống: "Hắn đi ra từ hướng khách sạn."
Khách sạn?
Quan Trình cũng hơi ngẩn ra: "Khách sạn ở hướng đó à?"
“Chỗ chúng ta xuống xe có một bảng hiệu, trên đó có bản đồ giản lược của Thủy Thành.” Lạc Nhất Nhiên chỉ về hướng mà người đàn ông áo choàng đi tới: “Hướng này có khách sạn chúng ta sẽ ở, còn có một trung tâm mua sắm lớn và…” Lạc Nhất Nhiên dừng lại một chút, rồi đột nhiên cười: “Và một nhà tù.”
“Phân bố thật hỗn loạn.” Hạ Lãng than vãn, rồi cậu ta chợt nhận ra: “Nhà tù? Vậy người mặc áo choàng kia là tội phạm trốn thoát sao?”
Lạc Nhất Nhiên vẫn còn đang cười, cậu trả lời một cách tùy tiện, thậm chí có phần qua loa: “Không chắc.”
“Cậu cười cái gì vậy?”
“Không có gì, chỉ là thấy một người chơi ở bên cửa sổ…” Lạc Nhất Nhiên chưa nói hết câu thì dừng lại, nhìn vào vẻ mặt cau mày của Quan Trình và vẻ ngơ ngác của Hạ Lãng, từ từ hỏi: “Không phải các cậu hỏi tôi cười cái gì sao?”
Ánh nắng ấm áp vẫn chiếu lên người, nhưng Hạ Lãng lại cảm thấy một luồng lạnh lẽo dọc sống lưng, tay chân lạnh toát: “Nhiên Nhiên, chúng em không có nói gì cả.”
Lạc Nhất Nhiên giơ tay lên, nhẹ nhàng che tai: “Anh biết, âm thanh không đúng.” Cậu quay sang nhìn ảo thuật gia, người vẫn im lặng.
Hạ Lãng suýt nữa không đứng vững, Quan Trình vội đỡ lấy cậu ta, rồi nhìn về phía búp bê: “Có phải là viên ngọc trai đó không?”
“Đúng vậy.” Lạc Nhất Nhiên thả tay, hàng mi nhẹ nhàng nâng lên.
“Vậy nhanh ném đi!” Hạ Lãng lo lắng.
“Không ném được nữa rồi.” Búp bê thản nhiên nói.
Hạ Lãng cảm thấy tóc gáy dựng đứng, cậu ta nhìn vào túi của ảo thuật gia nơi có viên ngọc trai hỏi: “Tại sao? Lấy ra ném đi là được mà!”
Ảo thuật gia cười nhẹ: “Giờ nó không còn ở trong tay tôi nữa.”
“Ở đây.” Trước khi Hạ Lãng kịp hỏi thêm, búp bê đã quay đầu, mái tóc của cậu không che hết dái tai, khiến họ nhìn thấy viên ngọc trai trắng nhỏ xíu ở tai Lạc Nhất Nhiên.
“Viên ngọc trai mọc ở tai tôi rồi.” Búp bê nói.
*
Dọc theo đại lộ nơi diễn ra cuộc diễu hành của nhân ngư, có vài tòa nhà mới xây với những bức tường được vẽ graffiti rực rỡ. Duy Á thay một chiếc áo thun nhuộm loang màu xanh và quần short nền trắng với họa tiết graffiti sặc sỡ. Cậu ngồi bên khung cửa sổ trên tầng năm, người bình thường ngẩng đầu lên cũng khó mà nhìn thấy cậu.
“Hiện tại chỉ có thể xác định hai người chơi đó chọn nhiệm vụ số hai, và không có ý định tấn công nhân ngư ngay bây giờ.”
“Dĩ nhiên là không tấn công ngay lúc này.” Ở cửa sổ, Lý Kỳ Phong hoàn toàn bị bóng tối bao phủ, mí mắt anh ta hơi nâng lên: “Nếu không, người mặc áo choàng kia chính là kết cục của họ.”
“Nhiệm vụ số hai khó quá.” Duy Á chu môi, nhưng ngay lập tức cậu vui vẻ nói tiếp: “Dù sao thì xem những người nhận được ngọc trai cũng vui lắm, không ngoài dự đoán, họ sẽ là những người đầu tiên bị hy sinh.”
“Rồi nếu Nhiên Nhiên chết thì có để lại thi thể không? Em thật sự rất thích vẻ ngoài của anh ấy.” Duy Á lảm nhảm.
“Trật tự nhận ngọc trai là theo thứ tự chúng ta xuống xe, nhưng đảo ngược lại.” Lý Kỳ Phong dựa sát vào bức tường lạnh giá: “Lạc Nhất Nhiên ở xa nhân ngư, nhưng lại là người đầu tiên chạm vào ngọc trai.”
Duy Á ngạc nhiên, mắt tròn xoe: “Nếu đây là đồng hồ đếm ngược cái chết, thì chúng ta thật may mắn!” Bởi vì bây giờ họ chính là hai người đầu tiên xuống xe. Nếu theo trật tự này, họ sẽ là những người nhận ngọc trai cuối cùng.
“Nhưng cái chết không chỉ có mỗi ngọc trai này thôi.” Lý Kỳ Phong thắt lại áo khoác, thân hình vốn gầy cao của anh ta lại càng thêm thanh thoát: “Hơn nữa nhiệm vụ này không đúng lắm, sau khi phát lệnh nhiệm vụ thì không có bất kỳ thông báo nào nữa.”
Duy Á quan sát cơ thể anh ta, rồi lại hỏi: “Chắc là vũ khí mang thiếu rồi phải không?”
“Đủ rồi.” Lý Kỳ Phong di chuyển một chút về phía Duy Á, một nửa thân người anh ta ló ra khỏi cửa sổ, mắt nhìn xuống chiếc bể nước đang dần rời xa, nhân ngư đang ngồi ở cạnh bể, đuôi cá buồn chán vỗ nhẹ trên mặt nước.
Anh ta nhìn quá lâu, Duy Á nhìn theo ánh mắt anh ta, rồi trêu chọc: “Chú à, có động lòng không? Nhân ngư này đẹp hơn cả mô tả trong truyện cổ tích đấy.”
Lý Kỳ Phong rất thành thạo vỗ lên đầu Duy Á, rồi nhìn chiếc bể nước dần rẽ vào góc phố rồi mới lên tiếng: “Cậu ta không phải nhân ngư.”
Duy Á sững sờ.