Chủ yếu là vì đã xuống vực sâu không đáy rồi thì ngay cả thi thể của búp bê gã cũng không vớt lên được… Một thân thể xinh đẹp như thế, mất đi thì tiếc biết bao.
Ác Ma giơ tay lên, gã thờ ơ liếc nhìn vết thương nứt như băng trên tay, rồi qua kẽ ngón tay nhìn thấy đôi mắt đỏ xinh đẹp của búp bê, gã khẽ ồ một tiếng: “Cậu không giận à?”
“Giận cũng vô dụng.” Búp bê quay lại, cậu nhìn Ác Ma: “Anh là giám thị giả của phó bản này?”
Ác Ma lắc đầu, đôi mắt trong suốt hơi nheo lại: “Tôi đến xem Ảo thuật gia thôi… mà, cậu cứ coi như tôi là người đứng xem đi, tôi sẽ không can thiệp vào nữa đâu, dù sao chuyến này đến được đây cũng chẳng dễ dàng gì, bị đá ra ngoài thì tôi buồn chết mất.”
Gã nói mình là người đứng xem, ánh mắt búp bê lại liếc qua cánh cửa sau lưng gã.
Ác Ma giơ tay lên: “Đừng để ý đừng để ý, sau này tôi thực sự sẽ không ra tay nữa đâu.”
Trương Mễ Mễ ở phía sau đột nhiên bình tĩnh lên tiếng: “Hạ Lãng vẫn chưa chết.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play