Trước hành lang cửa sổ thủy tinh sát đất, Tuyên Dụ nhìn về phía xa, cầm điện thoại yên tĩnh chờ người đối diện trả lời.
Ánh đèn neon từ quảng trường trước trung tâm hội nghị nối liền với những ánh đèn đêm của thành phố như những hạt đậu, trên đường phố vắng vẻ, đèn xanh đèn đỏ đang nhấp nháy. Một dải màu trắng sữa nhạt nhòa nơi chân trời ôm trọn thành phố phồn hoa này.
Đêm khuya càng buồn tẻ hơn.
Trong điện thoại Đường Phục Tông yên lặng một lúc, mang theo ý cười nhẹ hỏi: “Trao đổi riêng với cậu ấy sẽ không có áp lực chứ?”
Tuyên Dụ quay đầu liếc nhìn hành lang đã không còn ai, thẳng thắn nói: “Có.”
Chỉ nói có mà không giải thích lý do.
Cô vẫn không thể kiềm chế bản thân sử dụng giọng điệu buông bỏ để diễn tả suy nghĩ về Úc Văn Yến.
“Tiểu Tuyên.” Đường Phục Tông dừng một chút, giọng bình tĩnh: “Em chưa từng nghĩ đến việc quay lại sao?”
Trái tim Tuyên Dụ chợt co thắt, máu chảy nhanh lan tới tứ chi. Cổ họng cô chua xót nặng nề giống như bị một cơn cảm mạo thật lâu mới khỏi, di chứng vẫn còn đó mãi không thuyên giảm, giọng mũi nặng đến mức ai cũng có thể nhận ra.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT