Tuyên Dụ vội mở cửa, ấn nút thang máy đi xuống tận mấy lần rồi nhanh chân chạy vào khi cửa thang máy vừa mở.
Tiếng bước chân vang lên trong phòng, Úc Văn Yến đuổi theo nhưng không kịp. Cửa thang máy đóng lại làm gián đoạn tầm nhìn.
Tuyên Dụ dựa vào góc tường lau khô nước mắt, nỗi buồn trong lòng quá mãnh liệt làm cô đau đến không thở được, chỉ bất lực nấc lên để không khí vào phổi.
Thang máy xuống tầng một, cửa từ từ mở ra, Tuyên Dụ sững sờ mấy giây khi nhìn thấy vị khách không mời mà đến. Cảm giác đó như thể vô tình vặn vòi sen khi mùa đông tới, nước chưa kịp ấm đã xối lên đầu, chật vật lạnh lẽo.
Cô vội quay lưng ôm chặt túi vải, nghiêng người bước đi.
Tưởng đâu sẽ thành công thoát thân, nhưng còn chưa đi được bước thứ hai thì Kha Hồng Ngọc đứng sau đã lên tiếng: “Ở đây cũng không có người khác, cần gì giả bộ không quen.”
Tuyên Dụ dừng bước, cất giọng buồn rầu: “Chúng ta hãy cứ không quen biết nhau thì hơn.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play