Từ khi Lâm Phỉ Phỉ tuyệt thực, đã qua đi vài ngày.
Dựa vào mấy viên đường ít ỏi trong tay, cùng với sự tranh thủ lúc Mộ Văn Kiệt không có ở đây mới dám uống chút nước, tất cả đều đã tiêu hao hết rồi.
Lâm Phỉ Phỉ suy yếu nằm trên lớp lông ngỗng, giống như một con thiên nga hấp hối.
Nhưng cô vẫn quật cường không chịu mở miệng, không ăn bất cứ thứ gì nơi này cung cấp.
Ngay cả người hầu gái lạnh lùng như băng sương cũng không nhịn được lên tiếng.
“Lâm tiểu thư, nếu cô còn không ăn gì, tôi sẽ rất khó xử.”
Cô ta đặt mâm đồ ăn từ cửa phòng đi vào, nhưng Lâm Phỉ Phỉ chỉ hơi nhướng mắt quét nhìn cô ta một cái, giây tiếp theo, cô lại rũ mắt xuống, khép chặt hai mắt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT