Lời này khiến Bùi Kỳ Thần sững sờ, nhưng sau đó hắn bật cười ha hả: “Quả nhiên chỉ có Cửu đệ mới thấy rõ điều đó. Ngốc thật, nhưng ai mà không muốn làm cái ‘ngốc’ ấy? Ngươi không màng đến, chẳng qua bởi vì mọi thứ đều quá dễ dàng với ngươi.”
Nụ cười của Bùi Kỳ Thần dần trở nên méo mó, xen lẫn phẫn nộ và ghen tị. “Nhưng ngươi dựa vào đâu mà cướp lấy những gì thuộc về ta để trao cho kẻ khác? Ngươi nói gì là chính nghĩa? Ngươi nghĩ ngươi chưa từng phạm sai lầm ư?”
Giọng nói của hắn dần trở nên kích động, lời lẽ rối loạn. Trái lại Bùi Cửu Tư chỉ khoanh tay bình thản nhìn hắn, nụ cười nhàn nhạt càng làm Bùi Kỳ Thần thêm giận dữ, cuối cùng hắn vớ lấy bầu rượu trên bàn quăng mạnh xuống đất.
“Choang!”
Tiếng vỡ vang lên nhưng Bùi Cửu Tư và Lục Khinh Nhiễm vẫn điềm nhiên như không. Trong khi đó Bùi Kỳ Thần lại khựng lại, tựa hồ tỉnh táo hơn đôi chút, hắn xoa trán, giọng điệu trầm xuống: “Trẫm đã nhiều ngày không được yên giấc, mỗi khi hồi tưởng lại những năm tháng trị vì, tuy đã cố gắng cẩn trọng nhưng đúng là có đôi phần quá độc đoán.”
Hắn cúi đầu như đang tự nhận lỗi: “Những việc đã qua không thể vãn hồi, nhưng lần này trong cuộc chiến với Bắc Tề, trẫm sẽ không bức ép An Bắc quân xuất binh nữa. Như các ngươi nói, hòa bình mới là điều quan trọng nhất.”
Lời này khiến Bùi Cửu Tư bất ngờ, quay sang nhìn Lục Khinh Nhiễm. Cả hai đều không ngờ Bùi Kỳ Thần lại chịu thua như vậy, nhưng nghĩ lại, điều này cũng có thể hiểu được. Nếu muốn giữ vững ngai vàng, hắn không còn lựa chọn nào khác.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT