Nàng kéo nó đến ngồi trên giường La Hán, dùng khăn nhẹ nhàng lau tóc cho nó. Lúc này Thu Hòa mang cơm chay vào đặt lên bàn. Đa Phúc đang đói, vừa thấy thức ăn liền vội vàng với tay lấy hai chiếc bánh bao cắn từng miếng lớn.
“Ăn chậm thôi, cẩn thận nghẹn. Uống chút canh đi.”
Lục Khinh Nhiễm đưa bát nước cơm đến bên miệng nó, vừa chăm chú nhìn nhi tử ăn uống, vừa lau đi nước mắt trào ra không ngừng. Nàng đau lòng nghĩ đến những gian khổ mà nó đã phải chịu đựng suốt quãng đường này.
Ăn xong hai chiếc bánh bao lớn, Đa Phúc mới no bụng. Lục Khinh Nhiễm sợ nó ăn quá nhiều sẽ không tiêu hóa được, liền dỗ nó uống thêm một bát nước cơm rồi bảo Thu Hòa mang hết cơm canh dọn đi. Nàng định nhân lúc này trò chuyện cùng nhi tử, nhưng khi thay xong quần áo trở ra, Đa Phúc đã ngủ thiếp đi trên giường La Hán từ lúc nào.
Nhìn nhi tử ngủ say, đôi môi nhỏ còn hơi bĩu ra, vẻ mặt đầy ủy khuất, Lục Khinh Nhiễm đau lòng không kìm được, cúi xuống khẽ hôn lên má nó.
“Đa Phúc, mẫu thân xin lỗi con.”
Nàng cẩn thận ôm nó lên đặt vào giường chính, đắp chăn kỹ càng. Khi vô tình nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nó, nàng phát hiện lòng bàn tay có một lớp chai sần, là dấu tích của thời gian dài luyện đao kiếm. Bạch gia đúng là đã dạy dỗ hài tử rất nghiêm khắc, khiến nó trở nên mạnh mẽ, độc lập, không chút yếu đuối.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT